Hiên Viên Mặc Trạch đơ người ra, hắn nhìn nàng đang kiễng chân vươn tay ra ôm lấy cổ hắn, chậm rãi kéo hắn xuống, hôn lên môi hắn.
Cảm giác mềm mại đó khiến cho hắn đang kinh ngạc liền phục hồi lại tinh thần trong chớp mắt, một tay ôm lấy eo, một tay đỡ sau đầu nàng, từ bị động chuyển thành chủ động rồi hôn nàng thật sâu.
Cảm nhận được kỹ năng hôn không mấy thành thạo của nam nhân này, nàng nhịn không được mà cười thầm trong bụng, vừa dẫn dắt hắn, vừa tránh để môi của mình bị hắn cắn chảy máu.
Hiên Viên Mặc Trạch cảm giác được kỹ năng hôn thuần thục của nàng, ánh mắt trở nên thâm trầm, lúc nàng mải mê hướng dẫn, hắn chơi đùa với môi lưỡi nàng, mãi đến lúc cảm nhận được cơ thể nàng mềm nhũn dựa vào trong lòng hắn thì hắn mới thả nàng ra.
Nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ, hơi thở loạn nhịp của nàng, giọng hắn trầm xuống, hỏi: “Ai dạy nàng vậy?”
“Cái gì?”
Phượng Cửu bị nụ hôn làm cho mơ hồ, không phản ứng kịp, mãi đến khi thấy hắn dùng ánh mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào môi nàng, nàng mới không nhịn được, cười nhẹ một cái.
“Cho dù chưa từng làm thì trong sách cũng có viết mà, thế mà cũng không hiểu sao?”
Nam nhân này ghen rồi!
Nghe vậy, hắn bừng tỉnh, thì ra trong sách cũng có dạy cái này? Xem ra trở về phải bảo Khôi Lang tìm mấy cuốn sách để hắn nghiên cứu một phen mới được.
“Đúng rồi, thuốc áp chế hàn độc của chàng chắc không còn lại bao nhiêu nữa, hiện tại ta cũng không chế thêm, chàng cứ thế mà đi thì hàn độc chẳng phải là...”
Hắn ôm lấy nàng, nhìn nữ nhân trong lòng đang tỏ vẻ lo lắng, cười nói: “Không cần nữa, hàn độc ngàn năm không thể bị áp chế, bằng không lúc bộc phát hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
“Vậy nếu hàn độc phát tác thì chàng phải làm sao?”
Tình thế hiện giờ của hắn chắc là rất nguy hiểm, đặc biệt là những kẻ kia đều chọn đêm mười lăm để ra tay. Rõ ràng, bọn chúng đều biết rõ đêm mười lăm là lúc công lực hắn yếu nhất, dễ dàng lấy mạng hắn nhất.
“Nàng không cần lo lắng về chuyện này, bổn quân tự có chủ ý.”
Hắn vừa nói, vừa lấy một sợi dây chuyền đeo cho nàng: “Sợi dây chuyền này là thần khí phòng ngự, bất luận là lúc nào nàng cũng không được tháo xuống.”
Trước ngực mát lạnh, nàng hơi cúi đầu, nhìn thấy một mặt dây chuyền hình giọt nước màu tím với ánh sáng thần bí, bên trong mặt dây chuyền hình giọt nước rực rỡ này còn có bảy ngôi sao nhỏ màu vàng nhạt, cũng không biết làm từ chất liệu gì, nhưng khi bị ánh sáng mặt trời chiếu vào lại rực rỡ chói mắt.
“Cảm ơn.” Nàng nhẹ giọng nói lời cảm ơn, nhưng phát hiện ra mình chẳng có thứ gì để tặng lại hắn.
Bỗng dưng mắt nàng chợt lóe lên nhớ đến thứ gì đó, nàng nói với hắn: “Đợi ta một chút.”
Hắn khẽ mỉm cười, lặng lẽ nhìn theo nàng, nhìn thấy nàng lất từ trong nhẫn không gian ra một sợi dây màu đỏ, sau đó lấy một nhúm tóc rồi buộc tóc vào sợi dây đỏ, cuối cùng lại buộc vào cổ tay hắn.
“Đây là sợi dây bình an, vật đáp lễ của ta…”
Nhìn lên sợi dây được buộc chặt trên cổ tay, khóe môi hắn khẽ nhếch: “Ừm, món quà này không tệ, bổn quân sẽ luôn đeo nó.”
Nàng nhìn hắn say đắm, dường như muốn đem khuôn mặt hắn khắc sâu trong tâm trí. Nàng che giấu nỗi buồn trong lòng mình, nhẹ nhàng nói: “Ta tiễn chàng ra khỏi thành nhé!”
“Không cần.”
Giọng nói trầm ấm từ miệng hắn truyền ra. Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói: “Chỉ là chia ly thôi mà, nàng tiễn ta đến đây được rồi.”
Trong lúc nói hắn hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán nàng một nụ hôn.
“Đừng quên lời hẹn ước mười năm với bổn quân, bổn quân chờ nàng ở Đế quốc.”