Phượng Cửu nhìn theo phía giọng nói hắn, hắn nhìn nàng thật sâu rồi dứt khoát phất ống tay áo tung lên quay người bước đi. Nàng nhìn theo chiếc áo choàng đen bay phất phơ trong gió, nhìn theo bóng dáng hắn xa dần, nhìn hắn không quay đầu lại cứ thế mà bước đi...
“Mười năm, mười năm sau nếu chàng vẫn một lòng kiên định với ta, ta sẽ gả cho chàng.” Nàng nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn cứ nhìn theo, mãi khi bóng dáng hắn hoàn toàn biến mất nàng mới thôi nhìn, cố nén nỗi lòng không nỡ, lấy lại tinh thần.
“Thời gian mười năm đủ để ta trưởng thành, mười năm sau ta tuyệt đối sẽ có tư cách đứng bên cạnh chàng!” Trong mắt nàng tóe lên ánh sáng tràn đầy tự tin. Nhìn theo hướng hắn rời đi rồi mới quay người bước đi.
Trong những ngày tiếp theo nàng không hề tu luyện mà đang chế thuốc, từng lọ thuốc do nàng tự tay bào chế. Ngoại trừ lọ thuốc cao dược dành cho gia gia, nàng còn phải chuẩn bị sính lễ đưa đến Lâm gia.
Lâm gia là một gia tộc lớn, vốn không thiếu vàng bạc châu báu gì, nhưng những nơi như vậy lại cực kì hiếm dược phẩm cao cấp. Tuy là họ không hề để ý đến việc gia gia sẽ mang đến sính lễ như thế nào, nhưng nàng nghĩ rằng đây là thể diện của Phượng gia nàng cũng là sự xem trọng đối với Tích Tố cô cô, tự nhiên không thể nào tùy ý quá mức được.
Tin rằng những thế gia như Lâm gia cũng có nhu cầu cao đối với loại thuốc này, nàng khẳng định rằng khi nhận được một trăm lọ sính lễ này họ chắc chắn vô cùng kinh kỉ.
Trong sân chế thuốc, các loại linh dược được đặt trên bàn, Lãnh Sương ở một bên giúp phân loại, hai chủ tớ một người chế thuốc, một người phân loại dược liệu. Theo mệnh lệnh của nàng, nếu không có việc gì quan trọng không ai được vào làm phiền, cho dù là La Vũ cũng phải đứng đợi ngoài sân, không được vào trong.
“Chủ tử, có hai mươi mấy vị thuốc mà chỉ còn lại không tới mười loại rễ cây.” Lãnh Sương đem danh sách những linh dược còn thiếu trình ra cho nàng xem.
Phượng Cửu nhìn một cái và nói: “Đây đều là những loại linh dược quan trọng, bây giờ người đến Hắc thành nhờ người mau chóng thêm vào, chậm nhất là ngày mai bảo họ mang tới.”
“Vâng.” Nàng đáp liền một tiếng rồi nhanh chóng rời đi hướng đến Hắc thành.
Thân phận Quỷ Y của Phượng Cửu bị lộ khi không đeo mạng che mặt ở Hắc thành Thanh Đằng, gần đây cũng bị người của Hắc thành Vân Nguyệt Thành biết. Nhưng dù sao thì lúc đó tại nước Thanh Đằng khi không đeo mạng che mặt nàng cũng không để lộ dung nhan thật của mình.
Chỉ cần bọn họ dùng hình vẽ chân dung nàng để điều tra thì cũng sẽ tra ra, chỉ có điều, sau khi biết được chuyện này nàng ra lệnh không được đồn ra ngoài, người trong Hắc thành biết được cũng không sao, dù sao thì bại lộ thân phận thật sự càng khiến nàng thuận tiện hành sự.
Cũng bởi vì biết được thân phận của nàng, hơn nữa nàng lại là người áo đen cầm đầu, cho dù những người hội trưởng Hắc thành biết được cũng không dám để lộ thân phận nàng ra ngoài. Bởi vì tại nước Đại Yến tin tức người áo đen là một nam nhân trung niên đã được truyền ra, cuối cùng cũng có thể chấn áp được miệng lưỡi người đời.
“Ai ở ngoài đấy?” Nàng đến cạnh bàn dừng lại hỏi một câu.
“Chủ tử, là ta.”
Giọng nói của La Vũ truyền tới, trong đầu nàng liền hiện lên một khuôn mặt rồi hỏi: “Chủ tử có gì cần phân phó? Có cần thuộc hạ vào giúp một tay không ạ?”
“Chủ tử, chúng thuộc hạ cũng có mặt.”
Bọn người Phạm Lâm cũng mở miệng, từng người một từ ngoài bước vào trong sân nhìn theo nàng, mắt hướng về phía sân, chỉ là, không được sự phê chuẩn của nàng, ai cũng không dám bước vào trong.