Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Bóng dáng màu trắng bước ra từ trong cung mềm mại uyển chuyển, bộ váy nhẹ nhàng bay phất phơ trong gió toát lên vẻ thanh cao thoát tục, đoan trang đại khí. Áo choàng đen toàn thân đi cạnh nàng là Lãnh Sương nhan sắc đẹp lạnh lùng. Cách sau đó một bước là tám gã Phượng Vệ với khuôn mặt tuấn lãng, khí chất xuất chúng. Được bao vây bởi đám đông như vậy, càng tôn lên một Phượng Cửu thân y màu trắng tôn hoa vô song.

“Cảnh gia gia.” Phượng Cửu gọi một tiếng, mặt nở một nụ cười chào hỏi: “Làm phiền lão nhân gia người rồi.”

“Hahaha, đâu có đâu có, là vinh hạnh của lão phu! Hà hà hà.” Ông cười vang lên, cả người mười phần vẻ trung khí. 

Phượng Cửu mỉm cười, nói với mấy người sau lưng: “Đi xem xem đồ đạc đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

“Vâng.”

Mấy người hướng tới phi thuyền, đều rất khẩn trương, đây có lẽ là lần đầu tiên họ được đi cùng với chủ tử, tuy trên mặt không thể hiện ra nhưng sau khi nghe được tin này từ đêm qua họ đều không ngủ được. 

Phượng Cửu trò chuyện cùng Cảnh lão gia, bên kia còn kiểm tra sính lễ và người làm, không lâu sau, bọn họ quay lại bẩm báo.

“Chủ tử, sính lễ và người làm đều đủ cả, có thể chuẩn bị xuất phát bất cứ lúc nào.”

“Tốt.” Nàng đáp lại một tiếng, làm một cử chỉ mời mọc: “Cảnh gia gia, mời người.” 

Cảnh lão thái gia gật đầu, lập tức xoay người bước lên phi thuyền, thời khắc bước lên phi thuyền, trong lòng ông cảm thán, không ngờ rằng đây là lần đầu tiên được ngồi trên phi thuyền, là vì Phượng gia lão đầu đưa sính lễ, đúng là không thể tưởng tượng được a!

Đợi mọi người đều lên phi thuyền, Phượng Cửu bảo họ ngồi xuống rồi lập tức khởi động phi thuyền hướng tới Yến quốc...

Còn ở bên kia, trong hoàng cung Thanh Đằng quốc, nghe được tin tức gần đây của Hoàng triều Phượng Hoàng, Thái tử Nhiếp Đằng ngồi trước bàn, trầm tư suy nghĩ, ánh mắt hung ác, so với lúc mới gặp Phượng Cửu, lúc này toàn thân hắn toát ra khí độ tàn ác. 

“Hoàng triều Phượng Hoàng Phượng Thanh Ca? Phượng Cửu? Hay là nam nhân đó? Rốt cuộc là ai?

Từ sau khi trở về, hắn bị phụ hoàng giáo huấn một trận, nhiều lần ra lệnh không được đụng đến người của Hoàng triều Phượng Hoàng, còn triệu hồi những kẻ bên cạnh hắn là sợ hắn không nhẫn nhịn được mà động thủ với Hoàng triều Phượng Hoàng.

Nhưng bị sỉ nhục nhiều như vậy, hắn nào có cam tâm dừng tay như thế! 

Đối với mỹ nữ tuyệt thế thẳng thắn phóng khoáng đó, một nữ nhân đẹp như một ánh lửa, từ lúc ban đầu yêu thích nhưng trông chốc lát đã biến thành chấp niệm, bảo hắn buông tay? Làm sao có thể!

Chỉ là, cứ nghĩ đến nam nhân áo choàng đen kia, nghĩ đến thế lực phía sau nam nhân đó, hắn lại thấy bất lực.

Diêm chủ, vị nam nhân kia đúng là chủ nhân của các thế lực trải rộng khắp các Diêm điện đại quốc! Hắn lấy đâu ra thực lực mà đấu lại? Cứ nghĩ đến ánh mắt lành lụng mà mạnh mẽ của nam nhân kia có sức mạnh uy nghiêm hủy thiên diệt địa, đến nay trong lòng hắn vẫn còn chút run sợ. 

Hắn nắm chặt tay thành quả đấm, trong mắt lóe ra ánh sáng mạnh mẽ muốn có được. Thấp giọng nói: “Bổn điện sẽ không buông tay đâu! Phượng Thanh Ca. Bổn điện nhất định phải có được nàng!”

Tại Đại Yến quốc, Tam Giang thành Lâm gia.

Tố Tích từ lúc chia tay Phượng lão thái gia vẫn cứ lười biếng ngồi đó với vẻ bất cần, ngóng trông, làm gì cũng không hứng thú, mấy ngày này có thể nói là đếm ngày cho qua. 

Lúc Lâm Bác Hằng và Lâm Thừa Chí tiến vào thì thấy nàng đang chống tay lên cằm ngồi trong sân, hai người nhìn nhau, Lâm Thừa Chí cười to lên một tiếng: “Cô cô, hôm nay trời rất đẹp, hay là ra ngoài đi dạo một lúc?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui