“Ta đang nghĩ đến chuyện sính lễ, nàng ngủ đi! Không cần đợi ta.” Hắn xua tay, đang nghĩ có nên tìm phụ thân để bàn luận không?
“Sính lễ? Đó là của cô cô, chàng bận tâm làm gì?” Đại phu nhân không khỏi cười lên.
“Chuyện này nàng không hiểu đâu.” Hắn nói, cứ xua tay đi đi lại lại trong phòng, rồi nói: “Ta vẫn nên tìm phụ thân bàn bạc.” Nói liền quay người định bước đi nhưng bị kéo trở lại.
Đại phu nhân chỉ biết nhìn hắn rồi nói: “Chàng xem xem bây giờ là giờ nào rồi? Có chuyện gì không để đến ngày mai được à? Hơn nữa, sính lễ đều đã bị niêm phong để trong phòng kho rồi, khách vẫn còn ở trong phủ, chàng cứ bận tâm đến những sính lễ đó, không biết người ta sẽ nghĩ như thế nào nữa!”
Lâm Thừa Chí ngơ ngác nhìn nàng hỏi: “Nghĩ như thế nào?” Hắn không cảm thấy có chút gì không thỏa, chỉ là muốn nói chuyện với phụ thân mà thôi.
“Phu quân, sính lễ đó là của cô cô, cho dù là phụ thân cũng sẽ không động đến những sính lễ đó. Đến lúc đó chắc chắn phải giữ nguyên vẹn mang về Phượng phủ để giữ thể diện chứ, vậy nên ta thấy chàng đừng lo chuyện này nữa, phụ thân không nói gì, cho dù là có chuyện gì cũng là phụ thân lo liệu chứ không phải chàng.”
Nàng nói liền một hồi: “Chàng chỉ là cháu trai, là hậu bối mà!”
Sau khi nghe những lời nói của nàng Lâm Thừa Chí suy nghĩ mới thôi: “Thôi vậy, chuyện này đợi lúc họ đi rồi lại nói! Trước mắt họ đang ở trong phủ, quả thực cũng không nên nói chuyện sính lễ.”
Hắn đặt chuyện này xuống, nhưng mà trong lòng cứ nghĩ đến một trăm lọ dược tễ kia, cảm thấy vẫn phải tìm cơ hội làm cho thỏa đáng.
Sáng sớm hôm sau sau khi Phượng Cửu và Tố Tích ăn sáng, Phượng Cửu và Cảnh lão thái gia dẫn theo Lãnh Sương và tám gã Phượng vệ ra ngoài, nàng định dẫn mọi người đi xung quanh một lúc, ngắm nhìn cảnh phồn hoa của đại quốc tam đẳng Tam Giang thành.
Mà khi Lâm Bác Hằng định gọi Phượng Cửu và Cảnh lão thái gia uống trà đàm đạo thì mới biết sáng sớm bọn họ đã ra ngoài, dự định du ngoạn một phen.
“Không có ai đi cùng họ sao?” Lâm Bác Hằng hỏi, rồi nhíu nhíu mày, cảm thấy đãi khách như thế quá thất lễ rồi.
“Đại ca.”
Tố Tích bước đến, nghe thấy lời nói của ông liền cười: “Muộn vốn dĩ muốn đi cùng họ nhưng Phượng nha đầu bảo nó quen thuộc nơi đây nên muốn đích thân dẫn mọi người đi, thấy bọn họ cũng đông người nên mới không đi cùng.”
“Để khách tự đi trong thành như thế có chút thất lễ.” Lâm Bác Hằng lắc đầu nói.
“Không sao đâu, đều là người nhà mình.” Tố Tích cười nói, kéo tay hắn nói: “Đại ca, nghe nói một trăm rương sính lễ khiến cho không ít người trong tộc hoa mắt à? Muội vẫn chưa được nhìn thấy!”
“Hahaha, Muội không cần lo lắng, những thứ đó đều là của muội, đại ca sẽ không động vào, đến lúc đó, trừ những sính lễ này ra, đại ca còn phải chuẩn bị một phần nữa cho muội, hơn nữa các vị huynh trưởng khác của muội cũng nói rồi, đến lúc đó sẽ chuẩn bị cho muội thêm một phần nữa, còn có mấy đứa cháu trai, của hồi môn của muội lúc đó chỉ có nhiều chứ không ít, nhất định khiến muội nở mày nở mặt mà xuất giá.”
“Đại ca, muội không có ý đó.” Nàng nhịn không được mà cười lên, nghe thấy lời của huynh trưởng, bọn họ đều vì nàng mà chuẩn bị của hồi môn, trong lòng hết sức cảm động.
Lâm Bác Hằng cười vang lên: “Phượng nha đầu bọn họ mang sính lễ tới đột ngột quá nên ta không kịp báo với phụ thân và mẫu thân, nhưng mà, đến ngày muội xuất giá, họ nhất định có thể về kịp.”
Nghĩ đến phụ mẫu trên mặt hai người họ đều lộ ý vui mừng