Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Phụ mẫu của họ đều đã hơn một trăm tuổi, hai người đang rất khỏe mạnh, cũng không sống ở đây mà sống tại nhà mỗi đứa con trai một thời gian, vì thế mấy tháng gần đây cũng không sống tại gia chủ này, có điều họ đã biết về hôn sự này.

“Đại ca, nếu ngày đại hôn là mười ba tháng mười hai thì bảo phụ thân, mẫu thân và mấy vị ca ca cùng về luôn đi!” Nàng lộ ra nụ cười nghĩ đến lại có thể gặp mọi người trong lòng vô cùng mừng rỡ.

Gia tộc lớn, con cái lớn rồi sẽ được phân nhà riêng, chủ ngôi nhà này là người thừa kế thân là con trai trưởng Lâm Bác Hằng, còn về những đệ đệ khác, thì được phân ra ở ngoài, mỗi người làm chủ một nơi, cũng không cùng trong một thành trì, cũng chỉ những lúc có đại sự mọi người một nhà mới tụ họp đông đủ. 

“Haha, từ ngày hôm qua ta đã sai người đến truyền tin rồi, ước đoán chậm nhất là ngày mai sẽ đến.”

“Vậy thì tốt.” Nàng gật đầu cười: “Muội về trước đây, muội còn chưa thêu xong gối uyên ương nữa!”

Nghe thấy, ông lắc đầu, phất phất tay ý bảo nàng trở về. 

Ngoài kia, Phượng Cửu dẫn bọn họ lang thang khắp nơi trong Tam Giang thành, đến giữa trưa bọn họ lên lầu hai của một tửu lầu gọi hai bàn rồi ngồi xuống uống rượu ăn cơm.

“Cảnh gia gia, đến lúc đó đích thân gia gia cháu đến Tam Giang thành rước dâu hay thế nào ạ?” Nàng hiếu kỳ hỏi, vừa rót rượu cho ông.

Cảnh lão thái gia một tay vuốt râu nói: “Chuyện này đợi lúc trở về chúng ta thương lượng với Lâm gia, Tam Giang thành này cách chúng ta cũng xa, nếu qua rước dâu sợ trên đường gặp phải chuyện không hay gì, vì vậy, cách tốt nhất vẫn là bọn họ đến Vân Nguyệt thành chúng ta trước rồi đợi ngày tốt lại đến rước dâu vào cung.” 

Ông nói một lúc rồi tiếp tục: “Việc này chúng ta nói ở đây còn quyết định cuối cùng như thế nào vẫn phải thương lượng với Lâm gia.”

“Dạ.” Nàng gật đầu, quả thực cũng nên như vậy.

Đoàn người trong tửu lầu ăn xong lại ra ngoài đi vài vòng, đến lúc tối trời họ mới về Lâm gia, đem chuyện rước dâu như thế nào ra thương lượng. 

Lâm Bác Hằng nghe Cảnh lão thái gia nói xong gật đầu tán thành: “Ừm, quả thực như vậy, nơi này cách Hoàng triều Phượng Hoàng khá xa, ngồi phi thuyền cũng phải mất hai ngày, đến lúc đó mà tới đây rước tân nương đúng là rất bất tiện.”

Ông lại nói: “Thế này đi! Đến lúc đó chúng ta đưa dâu, mọi người trước hết tìm một nơi ở Vân Nguyệt thành cho chúng ta ở, đợi đến ngày tốt giờ lành Tam Nguyên đến rước dâu là được, như thế đều tiện cho cả đôi bên, còn có thể tiết kiệm, giảm thiểu phát sinh ý ngoại.”

Nghe vậy Phượng Cửu và Cảnh lão thái gia nhìn nhau, không hẹn mà cùng mở miệng: “Như vậy càng tốt, chúng tôi tự nhiên tán thành.” 

“Ừm, vậy quyết định như thế nhé.” Lâm Bác Hằng cười vang.

Kế tiếp, Phượng Cửu liền nhắc đến chuyện ngày mai trở về, biết bọn họ muốn đi, Lâm Bác Hằng lập tức hỏi: “Không phải ở lại thêm một ngày nữa sao? Phụ thân mẫu thân ta sắp về rồi, muộn nhất chắc là ngày mai đến nơi.”

Phượng Cửu cười cười: “Sau này nhất định còn có cơ hội gặp mặt, đường về cũng rất ra, cháu nghĩ vẫn nên sớm quay về, tránh cho họ phải lo lắng.” 

“Vậy được! Nếu như vậy ta cũng không giữ mọi người, sáng sớm ngày mai, ta tiễn mọi người!”

Nghe vậy, nàng gật đầu nở nụ cười: “Vâng ạ, đa tạ Lâm gia gia.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui