Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Bỏ đi? Bỏ đi cái gì?

Trong lúc bọn họ đang tràn đầy hưng phấn mong đợi so chiêu với nàng lại nghe thấy nàng nói thôi bỏ đi? Sao có thể thôi cơ chứ?

Xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, bọn họ ai nấy đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn nàng, vì kinh ngạc mà cái miệng mở ra cũng có thể nhét được một quả trứng vịt rồi. 

Đặc biệt là nhìn thấy vẻ mặt khó xử, do dự cùng bộ dáng nắm chắc phần thắng của nàng càng khiến bọn họ tức chết.

Tiểu hỏa phượng được Phượng Cửu nắm lấy liếc mắt là biết nữ nhân này đang muốn bẫy người, so chiêu với nàng? Mấy tên ngốc trước mắt này quả thật là vội vã bước lên để nành đánh.


“Công chúa cảm thấy mình không bằng chúng tôi, vì thế mà dám sao?” 

“Đúng vậy, công chúa cũng quá xem thường chúng tôi rồi, lẽ nào chúng tôi so tài với công chúa còn phải cáo trạng với phụ hoàng của chúng tôi hay sao?”

“So tài đến đó thì ngừng. sẽ không tổn thương đến tính mạng, vì thế cũng sẽ không làm hại đến quan hệ ngoại giao của hai nước, công chúa có thế yên tâm.”

“Đúng vậy, huống hồ công chúa sao biết được chúng tôi sẽ thua? So tài ta đến ngươi đi, biết đâu trong lúc chúng tôi không để ý, đả thương công chúa điện hạ thì sao?” 

Nhìn mỗi người nói một câu, hoàng tử Âm Nhu ở một bên không nói câu nào, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Phượng Cửu đánh giá, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu công chúa điện hạ thật sự có chỗ băn khoăn, không bằng chúng tôi ký giấy cam đoan đi, bất luận là công chúa hay chúng tôi đều là tự nguyện so tài, so đến khi ngừng, cứ coi như có lỡ tay tổn thương người khác cũng không truy cứu, thế nào?”

“Ừm, tiểu hoàng cảm thấy chủ ý này rất tốt.”

“Đúng vậy, bổn hoàng cũng đồng ý.” 

“Đúng, ký giấy cam đoan, như vậy càng bớt phiền.”


Nghe từng người trong số bọn họ tán đồng, từng đôi mắt đều nhìn nàng chằm chằm, chỉ đợi nàng nói. Phượng Cửu cười cười, lộ ra nụ cười thuần khiết vô hại: “Đương nhiên, làm vậy bổn cung cũng không cần lo lắng nữa.”

Nàng vừa dứt lời, Lãnh Sương đã lấy ra giấy và mực từ trong không gian ra, hai tay cầm đi đến trước mặt Phượng Cửu. 

Phượng Cửu nhấc bút rống bay phượng múa viết điều lệ cam đoan so tài, đều là đôi bên tự nguyện, nếu như lỡ tay đả thương cũng không được truy cứu, cũng không gây tổn hại đến quan hệ ngoại giao hai nước, cuối cùng nàng ký xuống ba chữ Phượng Thanh Ca, ra hiệu những người khác ký lên.

Mọi người bước lên, từng người đều xem qua, cảm thấy cũng được, cũng nhao nhao ký lên tên của mình.

Phượng Cửu cất lại tờ giấy kia, môi lộ ra nụ cười, liếc nhìn bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến sân luyện võ. 

Lúc này trong lòng bảy, tám tên hoàng tử đều hưng phấn cùng mong đợi, nghĩ muốn trong lúc so tài có thể chiếm tiện nghi của nàng, dương dương tự đắc uy phong của mình, nhưng lại không biết đã bước vào một cái hố mà Phượng Cửu đã đào cho bọn họ…


Bởi vì người trong cung của các nước đều tụ tập lại, Phượng Vệ và hộ vệ đều gia tăng tuần tra, ngày trước dù sao cũng có không ít người ở trong sân luyện võ huấn luyện cũng bỏ trống.

Thấy xung quanh sân luyện võ chỉ có hơn mười tên hộ vệ, hoàng tử của Âm Nhu liền nhìn Phượng Cửu, hỏi: “Không biết công chúa muốn so tài thế nào?” 

Phượng Cửu liếc nhìn hắn, ra hiệu tiểu hỏa phượng đi đến bên cạnh Lãnh Sương, đừng chạy loạn, sau đó đi lên võ đài tỷ thí trên sân luyện võ, đứng trên võ đài nhìn những hoàng tử phía dưới, cười nói: “Bổn cung còn có việc, cũng không có thời gian dây dưa quá lâu, từng người lên sẽ rất mất thời gian, như vậy đi! Mấy người cùng lên, đơn giản thuận tiện lại nhanh chóng.”

Nghe vậy, bảy, tam hoàng tử phía dưới đều tức giận không thôi, lấy một chọi tám? Nàng thật dám nói!

Một người trong đó không nhịn được nảy lên võ đài, hừ lạnh một tiếng: “Để tiểu hoàng tiếp công chúa trước đi!” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận