Sắc mặt nàng cổ quái, ngồi ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy không thể tin nổi và kỳ lạ. Thức ăn ăn vào rồi tại sao lại không tiêu hóa? Lại chạy đến đan điền? Còn hít khí linh lực trong người nàng nữa?
Hạt sen đó rốt cuộc là thứ hạt sen gì?
Nếu không phải khoảng cách xa, nàng thật muốn chạy về hỏi ông lão đó, rốt cuộc lão đi đâu lấy loại hạt sen như vậy cho nàng ăn? Không tiêu hóa được còn nằm ở trong đan điền, như vậy Trúc Cơ nàng đang chuẩn bị không phải bị trì hoãn rồi sao?
Thôn Vân thú ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh, một đôi mắt đen nhấp nháy, nhìn vào chủ nhân có thần sắc kỳ lạ đó, cũng không dám làm phiền, nó nhìn thấy nàng đột nhiên đi vào, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống tu luyện, sau đó ngồi ngây ra một hồi, lại chạy đến nơi để sách tìm một cuốn sách cổ, tay cầm sách mau chóng đi ra ngoài.
Đêm nay, Phượng Cửu ở trong phòng tìm tư liệu cả đêm, lật tung những cuốn sách cổ, xem hết một lượt những cuốn có liên quan đến hạt sen, cuối cùng, tìm thấy một chút ghi chép của hỗn độn thanh liên ở phía sau một cuốn sách cổ
“ Hỗn độn thanh liên? Không thể nào?”
Nàng ngây người ra, so với chút ghi chép về hỗn độn thanh liên trong cuốn sách cổ này, đời trước nàng vì Ẩn Môn môn chủ, chỉ nghe nói về truyền thuyết của hỗn độn thanh liên, nàng vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là truyền thuyết thôi, nhưng bây giờ trong đan điền của nàng chính là hạt sen màu xanh đó.
Nàng lấy tay sờ vào đan điền của mình, sắc mặt quái dị lẩm bẩm: “Nếu thật sự là hỗn độn thanh liên, vậy ta đã nhặt được của quý rồi, có điều hạt sen đó nằm ở đan điền, lại còn hấp thụ hơi thở của linh lực, chẳng lẽ phải dùng linh khí để nuôi dưỡng nó hay sao?”
Nàng ngồi trong phòng suy nghĩ một hồi, tuy chỉ có một chút ít manh mối, nhưng ít ra cũng biết được nguyên nhân của việc mất đi hơi thở của linh lực, biết được hạt sen xanh đó không phải là thanh liên hỗn độn kiếm, cũng không có hại đối với cơ thể nàng.
Chỉ là, không biết phải nuôi trong bao lâu nó mới nảy mầm?
Ôm trong mình ý định và sự hiếu kỳ này, trong khoảng thời gian sắp tới, nàng vốn định ở lại thành Tinh Vân xem xét nhiều hơn, nhưng chỉ vì hạt sen ở đan điền, nàng giam mình ở trong khách trạm, ngày đêm vào trong không gian tu luyện hơi thở của linh lực, nàng muốn xem thử rốt cuộc cần bao nhiêu hơi thở của linh khí mới có thể nuôi hạt sen nảy mầm.
Sau đó, theo dòng thời gian, từng ngày cứ thế trôi qua, cho đến khi cách học viện Tinh Vân chiêu sinh chỉ còn ba ngày, hạt sen trong đan điền của nàng vẫn không có chút thay đổi, hơi thở linh lực mà nàng tu luyện khi vào thân thể nàng cũng biến mất tăm.
Sáng ngày hôm đó, cuối cùng nàng cũng tịnh tâm lại, nàng bước ra khỏi phòng, đi dạo xung quanh hoa viên trong khách trạm, ngồi bên cạnh bàn đá, tay nàng gõ nhẹ lên bàn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
‘Tiểu huynh đệ cũng đến học viện Tinh Vân ghi danh sao?”
Một âm thanh mang theo tiếng cười truyền đến, Phượng Cửu lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân mặc y phục màu xanh phong thái hiên ngang đi ra từ gian phòng kế bên phòng nàng, một tay thả lỏng sau lưng, còn một tay bỏ ở trước mặt đi về phía nàng, trong mắt hiện lên nụ cười kỳ lạ mà nàng không thể hiểu nổi.
“Ừ.” Nàng gật gật đầu, nở một nụ cười nói: “Huynh đài cũng vậy sao?”
“Đúng thế! Trưởng bối trong nhà đều kỳ vọng, không thể không đến.”
Hắn vừa cười nói, đi tới ngồi ngay bên cạnh Phượng Cửu, ánh mắt mang theo một nụ cười nhìn Phượng Cửu: “Ta ở đây cũng được một thời gian rồi, không ngờ lại có thể gặp được tiểu huynh đệ.”
Nghe được những lời này, Phượng Cửu nhíu mày