Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Thấy thiếu niên thần sắc lãnh đạm lão giả cũng không lấy làm lạ dù sao cũng là do hắn khinh thường người khác trước vì vậy cười xòa nói: “Lão phu vẫn chưa giới thiệu thực ra ta là nghi trượng của học viện, xử lý một ít chuyện vụn vặt của học viện nên gọi là Tôn nghi trượng.”

“Ồ, Tôn nghi trượng, tìm ta có việc ư?” Nàng thờ ơ đáp lời, một tay vỗ vỗ đầu lão Bạch.

“Haha, là thế này, ngươi đã là học sinh của đan viện Tinh Vân viện rồi ta muốn dẫn người tới đan viện xem xem, hơn nữa trước mắt ngươi là người đầu tiên trúng tuyển đan viện hiện tại có thể chọn động phủ trước, ngươi thấy sao?” 

Nghe vậy Phượng Cửu nhìn hắn một lúc mới nói: “Vậy làm phiền Tôn nghi trượng rồi.”

“Không phiền không phiền, đây đều là việc ta nên làm.” Hắn vội cười, chần chừ một lúc lại nói: “Chuyện kia, Phượng Cửu à, lúc trước có chỗ nào đắc tội mong ngươi đừng trách.”


“Không đâu.” Nàng cười nói. 

Thấy vậy vị Tôn nghi trượng kia thấy an lòng lúc này trong lòng mới tràn đầy vui mừng dẫn nàng đi chọn động phủ trước.

Chỉ là lúc Phượng Cửu đi theo hắn gần một canh giờ càng đi càng đến nơi hoang vu hẻo lánh không khỏi hỏi: “Tôn nghi trượng, đan viện không phải ở đằng trước chứ? Sao lại đến nơi vắng vẻ như thế này?”

“Haha ngươi mới đến học viện nên không biết thôi Tinh Vân viện của chúng ta cực kì rộng, nơi ở của mỗi viện đều không giống nhau, ngoài nơi triệu tập các tử đệ đến tập trung thì những ngày bình thường cơ hồ là không gặp được nhau, thông thường cửa chính học viện cũng không mở chỉ có ngày trọng đại ba năm một lần chiêu sinh mới mở thôi, bình thường đều là đi cửa phụ của mổi viện.” 

Đang lúc nói hắn chỉ vào trước mặt đỉnh núi: “Chỉ cần băng qua đỉnh núi này là sẽ đến đan viện.”


Nghe thấy lời này Phượng Cửu có chút kinh ngạc tuy là độ lớn của học viện Tinh Vân có thể sánh bằng một thành chủ nhưng đang ở trong này rồi mới thấy lớn đến như vậy thật thái quá, thấy còn phải băng qua đỉnh núi trước mặt nên càng bước nhanh hơn.

Trên đường Tôn nghi trượng nói với nàng toàn bộ học viện Tinh Vân cũng chỉ có học sinh của đan viện này mới được sống ở động phủ còn các học sinh của những viện khác thì ở tại viện tử, bởi vì mỗi động phủ của học sinh đan viện đều được trang bị phòng luyện đan, phòng ngủ, phòng tắm và phòng tạp vụ. Lại bởi vì luyện đan sẽ có lò cao nguy hiểm nên mỗi động phủ đều có bày trận pháp. 

Điểm này những viện khác không thể sánh bằng nhưng cũng có điều không ổn. Đó chính là đan viện bên này mọi chuyện đều phải tự mình lo liệu, mỗi học viên còn được phân quản lý một vùng linh điền, thảo dược luyện đan cũng dựa vào bản thân học viên đi kiếm cống hiến để quy đổi điểm.

Lúc Tôn nghi trượng chỉ dẫn, Phượng Cửu chọn một động phủ tương đối vắng vẻ nhưng khá lớn, sau khi vào động phủ bước một vòng nàng dắt lão Bạch buộc ở bên ngoài mới cùng Tôn nghi trượng đến xem đan viện nơi bình thường các đạo sư truyền đạo.

Sau khi quen thuộc nơi này, nàng nghi hoặc hỏi: “Tôn nghi trượng, chúng ta cũng đi nhiều nơi rồi sao vẫn không nhìn thấy học sinh nào của đan viện cả?” Cái này cũng kì lạ quá, diện tích đan viện này không hề nhỏ nhưng dạo một vòng nàng cũng không nhìn thấy một bóng người. 

“Haha, chuyện này à...”

Tôn nghi trượng ngượng ngùng cười: “Có thể có người đi làm nhiệm vụ đổi điểm, cũng có thể có người đang luyện đan trong động phủ, đan viện này chính là như vậy, bình thường rất ít khi nhìn thấy ai, ngươi ở lâu rồi sẽ biết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận