Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

“Đạo sư, chúng tôi đều là từ khắp nơi đến đây, cơ hội ba năm một lần đối với chúng tôi rất quan trọng, hiện giờ trời vẫn chưa hoàn toàn tối, đạo sư vẫn nên cho chúng tôi khảo hạch xong rồi đi!”

Quan Tập Lẫm mặc áo đen bắp thịt rắn chắc, áo choàng bị đè phồng lên bởi vì thường di chuyển bên ngoài nên da cũng trở thành màu đồng cổ, toàn thân làm cho người ta có một cảm giác có sức mạnh cường tráng.

Thấy một học sinh báo danh khảo thí cản lại, sắc mặt của vị đạo sư kia bỗng đen sì lạnh lùng nhìn, hắn ta không nhịn được mà quát: “Cút ngay!” 

Một tiếng cút ngay thể hiện sự uy nghi của bậc võ tông, thanh âm như sấm rền khiến Quan Tập Lẫm lui ra mấy bước, khí huyết trong cơ thể cũng vì một tiếng quát ẩn chứa sự uy nghi của võ tông đó mà dâng lên xông thẳng lên cổ họng từ khóe miệng chảy ra.

Thấy cảnh này một vài tên vốn định tiến lên mặt bỗng biến sắc, vốn dĩ chân đang bước lên bỗng dừng lại khuôn mặt mấy người cũng có chút khó coi.


Hầu hết bọn họ đều là võ sư làm sao có thể chống lại được một tiếng quát nộ như sấm rền của đạo sư thân là cấp bậc võ tông? Chỉ là đạo sư làm thế cũng thật quá đáng, sao lại có thể dùng uy áp tấn công? Hơn nữa còn là học sinh đến báo danh khảo hạch, với thực lực của họ căn bản là đỡ không lại một tiếng uy áp này của hắn. 

Mấy nam tử trẻ tuổi không khỏi hướng ánh mắt về phía vị nam tử áo đen cơ thể mạnh mẽ, nhìn hắn cũng trạc tuổi bọn họ, có điều hắn lại khiến họ cảm thấy bất ngờ.

Tiếng quát uy áp của đạo sư kia hướng về phía hắn, bọn họ ở phía này cũng cảm thấy màng tai chấn động khí huyết cơ thể sôi trào còn nam tử áo đen kia lại có thể chịu được, không hề ngã xuống, đúng thật là ngoài sức tưởng tượng.

Quan Tập Lẫm giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng nhìn chằm chằm đạo sư kia, một lúc lâu mới nói: “Nghe nói Tinh Vân Thanh Đằng là học viện lớn nhất, nổi danh nhất, nhưng chưa từng nghĩ tố chất đạo sư ở đây lại như thế, thất khiến người ta bất ngờ.” 

Nghe thấy lời nói giễu cợt đó, đạo sư kia sắc mặt xanh lét cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, gân xanh nổi lên trên cổ, dưới ống tay áo bàn tay đang nắm chặt lại thành nắm đấm phát ra âm thanh răng rắc.


Thấy vậy những học sinh chờ báo danh khảo hạch mặt liền biến sắc ánh mắt hiện vẻ lo lắng.

Bởi vì trời đã tối nên những học sinh bất luận là qua cửa hay không qua cũng đã rời đi, vốn dĩ ở đây có hai đạo sư, vị đạo sư kia đã đi trước rồi, khảo hạch bên phía linh viện cũng đã sớm kết thúc, bây giờ chỉ còn lại mấy người bọn họ và đạo sư kia, ngay cả những học sinh khác của học viện Tinh Vân cũng đều không thấy, nếu đạo sư này thật sự động thủ, vậy... 

Nghĩ tới đây mấy người nhìn nhau, nghĩ xem có nên đi tìm xung quanh có đạo sư học viện nào không tránh việc xảy ra rồi không thể cứu vãn, dù sao thì đạo sư kia mà thật sự động thủ chỉ sợ nam tử áo đen kia không chết cũng tàn.

Đạo sư kia tức giận nhìn Quan Tập Lẫm chằm chằm, lúc nhìn thấy ánh mắt châm chọc nộ khí trong lòng hắn như bị châm ngòi, khí tức huyền lực toàn thân đều dâng lên thanh âm âm trầm ẩn chứa nộ hỏa.

“Ngươi muốn khảo hạch đúng không? Được, vậy do ta đích thân đến khảo hạch, ta lại muốn xem xem ngươi có bao nhiêu phân lượng mà dám ở trong học viện Tinh Vân này hỗn xược ngạo mạn với bề trên!” 

Lời nói mang theo nộ khí vừa dứt liền thấy bóng dáng đạo sĩ kia vụt qua bàn tay kẹp chặt dùng khí huyền lực hướng về phía Quan Tập Lẫm đánh tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận