“Ừm, đan viện chúng ta thà thiếu quyết không chọn bừa.” Đạo sư kia bộ mặt nghiêm nghị ho nhẹ một tiếng nói: “Những viện khác nghìn người chọn một, chúng ta là vạn người chỉ chọn một, muốn vào đan viện vốn không dễ dàng.”
Nói rồi hắn vỗ vai Phượng Cửu vẻ mặt mong đợi nói: “Vì vậy, ngươi nhất định phải thật cố gắng, ngươi là hy vọng của đan viện chúng ta.”
“Hả? Hy, hy vọng?”
Nàng kinh ngạc nhìn bọn họ, trong lòng chợt có một dự cảm không lành, hỏi: “Chuyện đó, đạo sư, đan viện chúng ta hiện tại có bao nhiêu học sinh?”
Vừa dứt lời nhìn thấy vẻ mặt hai người không được tự nhiên nhìn nhau sau đó đem bộ mặt nghiêm nghị hướng về phía nàng.
“Phượng Cửu, nói thật với ngươi vậy! Hiện tại đan viện chúng ta chỉ có một mình ngươi.”
Quả nhiên...
Khóe miệng nàng giật một cái, một mình vào địa bàn của đan viện đã cảm thấy kỳ lạ rồi, cái gì mà bế quan luyện đan, cái gì mà đi làm nhiệm vụ đổi điểm cống hiến, đều là nói vớ vẩn, ở đây căn bản là không có học sinh!
“Hừ hừ!”
Một đạo sư đưa tay lên ho một tiếng, nói: “Là thế này, ngày trước đan viện chúng ta cũng có rất nhiều học sinh, chỉ có điều ba năm thu nhận học sinh một lần, hơn nữa những người được chọn vào đan viện cũng không có một ai chịu đựng được mà bỏ đi rồi, có người chỉ ở được một năm liền bỏ đi vì vậy mới như thế này, dần dần đan viện cũng không còn học sinh nào nữa.”
“Ừm, có điều ngươi không cần lo lắng, vẫn còn đan sư của đan viện, ngoài hai người bọn ta ra đan viện chúng ta còn có mấy đan sư và một đan tông, người cố gắng nỗ lực sau này nhất định sẽ có cơ hội nhìn thấy.”
“Nào nào, túi càn khôn này cho ngươi, vật bên trong ngươi trở về xem nhiều thì sẽ biết, nếu có chỗ nào không hiểu có thể dùng ngọc giản trong này truyền tin cho chúng ta.”
Thế là họ nhét cho nàng một túi càn khôn lại giảng giải cho nàng một số bước luyện đan đơn giản rồi bảo nàng quay về tự mình nghiên cứu thí nghiệm.
Phượng Cửu cầm túi càn khôn về động phủ của mình, trên đường đi đều cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Nàng vào viện vốn nghĩ rằng có thể theo danh sư học tập, tham quan nhiều một chút, ai ngờ rằng điều này căn bản là bảo nàng tự học lấy!
Cứ bước đi rồi nàng tìm một nơi ngồi xuống lấy vật trong túi càn khôn ra tra một chút, thấy trong đó là một cuốn sách giảng giải các bước luyện đan cơ bản, ngoài ra còn có hai ngọc giản, còn có một túi hạt giống linh dược.
Nàng nhìn những hạt giống đó, cảm thấy trồng thứ này trên đất linh dược còn không bằng trồng một ít rau không bao lâu nữa có thể hái để ăn.
Vì vậy nàng vốn dĩ định quay về động phủ lại đi xuống chân núi, muốn đến quầy bán đồ vặt đó xem có hạt giống rau không, ai ngờ lúc nàng đến đó lại thấy nhà gỗ quầy bán đồ vặt đó đã bị phá dỡ.
“Chuyện gì thế này? Hôm qua vẫn còn mà? Hôm nay lại bị phá dỡ rồi?” Nàng có chút há hốc, đan viện ở ngọn núi lớn như thế cũng chỉ có nơi này có quầy bán quà vặt, bây giờ đã bị dỡ rồi? Vậy nàng muốn mua đồ thì phải làm sao?
Tôn nghi trượng không xa đi tới thấy thiếu niên đứng ngơ ngác ở đó vội lên tiếng: “Phượng Cửu? Ngươi ở đó làm gì vậy?”
“Tôn nghi trượng, ở đây...” Nàng còn chưa nói xong thì thấy Tôn nghi trượng cười lên.
“Thì ra ngươi tìm quầy bán đồ vặt kia? Cái đó đã dời đi rồi, phía trên hạ mệnh lệnh phải chỉnh đốn từ đầu, bây giờ cả học viện không có quầy bán đồ vặt nữa chỉ có một nơi lấy vật đổi vật, nếu ngươi muốn thứ gì thì đến chân núi Thanh Ninh đan viện mà đổi.”