Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Lúc tia nắng mặt trời đầu tiên của sáng sớm xuyên thấu qua lá cây, Phượng Cửu đang lười biếng ngồi ngủ trên cây, đang muốn xoay người, nhưng, nhớ tới lúc này đang ở đây mới ngồi vững không nhúc nhích dụi dụi mắt ngáp một cái.

“Không khí trong rừng rậm thật thích!”

Nàng chớp mắt một cái lắng nghe tiếng gió nhè nhẹ phất qua lá cây, trên ngọn cây những chú chim đang kêu chi chi cha cha, tâm tình sẽ không nhẹ nhàng thư giãn, chỉ cảm thấy một sự ung dung tự tại, nhưng vào lúc này khóe mắt thoáng nhìn sang người dựa vào cành cây bên cạnh lẳng lặng nhìn nàng khiến nàng sợ đến suýt chút nữa thì rơi xuống đất. 

Nàng đỡ lấy cành cây, vỗ vỗ ngực rồi trợn mắt nhìn hắn: “Sao ngươi vẫn đi theo đến đây? Sao không nói tiếng nào? Không biết người dọa người sẽ dọa chết người ư?” Mới sáng sớm không ngờ vừa mở mắt đã thấy  nam tử này rồi.

Có thể lúc này người này trong mắt nàng căn bản không phải là trích tiên gặp lần đầu đó, chỉ cảm thấy giống như một u hồn, luôn là lúc thần không biết quỷ không hay mà xuất hiện bên cạnh nàng, chuyện này cũng là mấy lần rồi?

“Ta cần ngươi giúp đỡ.” 

Mạch Trần nhẹ nhàng nói ánh mắt nhìn trong rừng rậm: “Trong này có năm loại linh dược ta cần.”


“Đừng đùa nữa, thực lực của ngươi cao hơn ta, cần ta giúp đỡ cái gì?” Phượng Cửu xua xua tay: “Năm loại linh dược của ngươi thì có bốn loại phải lấy trên người của linh thú, ngươi vẫn nên tự mình xử lý đi đừng lôi ta vào ta mới không muốn đền cái mạng nhỏ này đâu!”

Mạch Trần nhìn về phía nàng nói: “Không cần ngươi bắt, ngươi chỉ cần giúp ta thu thập, làm trợ thủ thôi.” 

Nghe vậy Phượng Cửu ngơ ngác, nhìn hắn hỏi: “Ngươi là học sinh của linh viện đúng không? Học sinh linh viện tại sao phải tìm những linh dược đó? Hay là dược viện? Cũng không đúng, trên người ngươi không có mùi thuốc, rốt cuộc ngươi là người của viện nào?”

Mạch Trần nhìn Phượng Cửu, không đáp, mà chỉ nói: “Ngươi làm hỏng áo tơ tằm của ta trước.”

Nghe thấy lời này, Phượng Cửu giật giật miệng im lặng quay đầu ra, trong lúc bất chợt, nàng phát hiện nam tử áo trắng này quả thực thật sự là một trích tiên, không phải là nàng giặt hỏng y phục của hắn trước sao? Sao phải lên án lần nữa như thế? 

“Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa được chưa? Nhưng nói rồi đấy, ngươi tự mình đi bắt, ta chỉ phụ rách làm trợ thủ cho ngươi thôi, ta còn có việc cần làm nữa! Không có việc gì đừng đến làm phiền ta.” Nàng bĩu môi nói, nhẹ nhàng nhảy xuống đất nhìn môi trường xung quanh tiện đà ngồi xuống đất bắt đầu lấy thảo dược ra giã.


Đi khắp rừng rậm tìm hỏa diệm thú một sừng quá phiền, nếu khiến chúng ngoan ngoãn tới tìm nàng thì lấy hỏa tinh dễ hơn nhiều rồi.

Thấy thiếu niên ngồi dưới đất đang giã thảo dược hắn ngơ ngác hỏi: “Ngươi cần bao lâu thì xong?” 

“Nửa canh giờ.”Nàng không quay đầu đáp.

“Nửa canh giờ sau cùng ta đến điểm trung tâm của dãy núi quái thú.” Hắn muốn tìm mấy vị thảo dược đó thì phải đến điểm trung tâm, ngoài này sẽ không có.

“Biết rồi biết rồi, ta cũng muốn đến đó.” Nàng nói, nhanh tay xử lý thảo dược. 

Khoảng nửa canh giờ sau, thu vào ống tay áo hai lọ đầy thuốc bột rồi mới đứng dậy phủi phủi áo choàng, người vẫn đứng nhìn bên cạnh đó nói: “Đi thôi!”

Mạch Trần thấy việc của hắn đều xử lý xong cả rồi, lại nghe lời đáp của hắn rồi bước về phía trước, nhưng mà, mới chỉ bước một bước, đã bị thiếu niên kia kéo ống tay áo lại.

Hắn ngoái đầu nhìn, thứ đầu tiên hắn nhìn không phải là khuôn mặt của thiếu niên mà là cánh tay đang nắm lấy ống tay áo của hắn. 

“Yên tâm, tay ta sạch mà!” nàng liếc mắt nói: “Không phải ngươi muốn đi bộ vào chứ? Ngươi không biết ngự kiếm?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận