Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cuồn cuộn tầng mây, rung chuyển và nhiều tiếng sấm rền, quay lại nhìn về phía bạch y nam tử kia, trong lòng đầy kích động. Hắn vẫn đang luyện chế đến ngũ giai đan dược.

Đối với luyện đan sư mà nói phương thuốc dân gian cực kì trân quý, trong nhân gian nàng gặp không ít phương thuốc nhưng đa số là thuốc dân gian còn ngũ giai đan dược trở lên thì chỉ có vài đạo. Ở đây nàng cũng không nhìn ra rốt cuộc hắn đang luyện chế loại đan gì.

Nàng vốn tưởng rằng khi mây bắt đầu chuyển động hắn lại đang làm bước ngưng đan cuối cùng, hẳn rất nhanh sét sẽ gặp dẫn động của việc luyện đan cuối cùng. Nhưng không ngờ lại nửa canh giờ trôi qua, tiếng sầm lại rền vang như trước, thiên lôi lâu lâu lại đánh một tiếng. 

Nàng ở bên cạnh một lòng muốn lên tiếng, những linh dược kia cho vào đều là những trân quý linh dược, hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn cũng chỉ chuẩn bị một phần, nếu như thất bại... Rõ ràng không phải nàng luyện đan vậy mà so với người luyện đan lúc này còn lo lắng căng thẳng hơn.

Lại qua một canh giờ nữa, mạch pháp thu tay về phía sau đồng thời lùi một bước, ba đạo thiên lôi ngay sau đó từ trên trời đánh xuống lò luyện đan.

Sau ba tiếng đó hết thảy chung quanh đều trở về vẻ tĩnh lặng ban dầu, chỉ có tỏa ra một mùi nồng nặc của thuốc tràn ngập trong không khí... 


Thành công rồi? Luyện thành rồi?

Nàng kinh ngạc nhìn thấy hẳn vỗ tay một cái trong lò bay ra chỉ duy nhất một viên đan dược.

“Đây là lục giai đan dược!” 

Nàng hô lên, nhìn mặt trên viên thuốc đó có linh lực và hơi thở đan văn đang chuyển động.

Sau đó... sau đó nàng đứng bất động.

Khí tức linh lực... và đan văn... 

Sao nàng lại quên đi chuyện quan trọng này?

Linh khí!

Nàng hiện tại đang ở trong đan điền có linh khí, có thể nàng không ngưng tụ lên nổi. Linh lực tu luyện vừa nhập vào thân thể trực tiếp bị hút vào đan điền nuôi dưỡng viên Thanh Liên này, không có khí tức linh lực nàng căn bản không có cách nào luyện đan. 


“Ông trời ơi!”

Thế nào mà nàng lại không nhận ra chuyện lớn như vậy.

Nàng sao đến lúc này mới nhớ ra nàng không thể luyện đan chứ? 

Khi thọ nguyên đan thành thì nàng còn chưa ăn Thanh Liên.

Sau đó tu luyện suốt cũng chỉ tu luyện huyền lực khí tức, rời bỏ phượng hoàng hoàng triều lúc ngồi phi hành thuyền cũng là vì có linh tinh khống chế. Đến nơi này mặc dù biết linh lực khí tức đều dùng để chăm sóc Thanh Liên trong bụng rồi, có thể nàng mong luôn có thể chăm sóc đến khi Thanh Liên nở ra. Linh lực tu luyện bất thành, tạm thời không có cách nào, nàng chỉ tu luyện huyền khí cũng không có gì lớn lắm.

Vì vậy nàng không đến Linh viện, cũng không đến Huyền viện, hết lần này đến lần khác bỏ chạy đi đến Đan viện, nhưng lại quên mất linh lực khí tức cũng không luyện được đơn. Thảo nào nàng hôm đó kiểm tra đã cảm thấy có chỗ hơi không hợp lý lại không nói ra được. Hôm đó kiểm tra hai vị đạo sư kia chỉ hỏi nàng về chuyện các linh dược, căn bản không kiểm tra linh khí!. 

Xong rồi... Lần này xong thật rồi...


Nàng sao lại loạn như vậy?

Linh lực khí tức ngưng tụ lên nổi nàng làm sao có thể luyện đan? 

Đan viện này hết lần này đến lần khác cũng chỉ có mình nàng là đệ tử, cái này nếu để bọn họ biết...

Nghĩ tới đây nàng cảm thấy nhức đầu. Mà nàng không biết nữa, vì trên người nàng hoàn toàn không có linh lực khí tức.

Dù sao bản thân vùng đan điền có khí tức, tu luyện lâu như vậy lại không ngưng tụ lên nổi, trên người lại như có hơi thở của linh lực cũ. Cũng chính là điểm này mới để hai vị đạo sư thậm chí cả Mạch Trần cũng không ngờ nàng biết ngưng tụ linh lực khí tức. Mạch Trần liếc nhìn thiếu niên bên cạnh một cái nhìn thấy hắn thân hình cứng ngắc, trong tay cầm Nguyên Thần đan mà sắc mặt trắng bệch trông giống như trời sắp sập xuống, con ngươi khẽ chuyển động. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận