Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Sau khi đến Huyền viện, Phượng Cửu nhìn đám học sinh túm năm tụm ba khoa tay múa chân dưới tàng cây, thảo luận võ kỹ, có người thì ngồi dưới bãi cỏ tán gẫu, mặt mày vui vẻ, có người đu ngược trên tàng cây, cắm đầu xuống đất, nhắm mắt không nói chuyện…

“Đều là học sinh của học viện Tinh Vân nhưng Đan viện và Huyền viện không thể so sánh được…” Phượng Cửu than nhẹ một tiếng, nàng cảm thấy ở Huyền viện này thật nhiều người, nhiều đến mức đếm không hết, không khí vô cùng náo nhiệt, so với Đan viện tiêu điều xơ xác của nàng đúng là một trời một vực.

Nàng đi thẳng về phía trước, nở nụ cười vô hại, chắp tay nói với mấy học sinh của Huyền viện: “Xin hỏi…” 

Lời còn chưa nói hết đã thấy đám học sinh kia nhìn về phía nàng la thất thanh: “Nhìn xem, thiếu niên áo xanh ở đây! Hắn lại tìm đến Huyền viện chúng ta rồi!”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người xung quanh đều nhìn về phía nàng, ngay cả người đang nhám mắt treo ngược trên cành cây cũng xoay người, mở to mắt nhìn nàng chằm chằm.

“Sao vậy?” 


Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy đám học sinh đang vây quanh nàng không khỏi giật mình lùi về sau một bước, nhưng xung quanh toàn là người, ai cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt bọn họ rơi vào trên lông vũ thất thải lưu ly bên hông nàng.

“Sao… sao vậy? Đây là đồ ta đổi được mà…” Nàng theo bản năng che lông vũ thất thải lưu ly lại, cảnh giác nhìn đám người xung quanh.

“Tiểu tử, ngươi có lai lịch gì? Mới vào học viện chưa đến một tháng đã đổi được lông vũ thất thải lưu ly?” 

“Lai lịch gì là sao?”

Phượng Cửu ngạc nhiên, vô tội nói: “Ta không có lai lịch gì cả, đây là ta đổi bằng điểm tự mình kiếm được!”

Trời đất chứng giám, nàng rất ngoan ngoãn làm nhiệm vụ để đổi điểm, nhưng sao cả đám người ở đây ai cũng không tin nàng, ai cũng nghĩ nàng có hậu trường là sao? 


“Nói đùa gì vậy? Tự mình kiếm? Mười đại thiên kiêu của học viện Tinh Vân cũng không đủ điểm để đổi lông vũ thất thải lưu ly này mà ngươi vừa vào một tháng đã đổi được sao? Ngươi nghĩ bọn ta là kẻ ngốc hả?”

Khóe miệng Phượng Cửu run rẩy, đám người này bị sao vậy?

“Đây là do ta tự mình kiếm được, lông vũ này cũng đã trích máu nhận chủ, các ngươi không tin ta cũng đành chịu, nhưng các ngươi tin hay không thì liên quan gì đến ta?” Những kẻ này nghĩ nàng đổi được lông vũ thất thải lưu ly dễ dàng lắm chắc, tốn gần hết điểm cống hiến của nàng, nàng vẫn còn đang đau lòng đó! 

Nhưng cả đám vừa nghe xong lời này thì tức giận nhìn chằm chằm Phượng Cửu.

“Sao lại không quan hệ? Chúng ta không đổi được, ngươi chỉ là một học sinh mới của Dược viện lại đổi được, không phải đi cửa sau thì là gì?”

“Đúng vậy! Mười đại thiên kiêu của học viện đều không đổi được bảo bối lông vũ thất thải lưu ly này, một học sinh mới như ngươi đổi được, ngươi còn dám nói không liên quan đến hcusng ta sao?” 

“Châu học tỷ vừa vào học viện đã muốn đổi được chiếc lông vũ thất thải lưu ly này, vì chiếc lông vũ này mà liều mạng tu luyện, nỗ lực kiếm điểm cống hiến, ngươi nói xem, nếu nàng biết chiếc lông vũ thất thải lưu ly nàng ưa thích lại bị một kẻ đi cửa sau chiếm được thì nàng sẽ đau lòng đến nhường nào?”

Nhìn đám học sinh đó tức giận đỏ mặt tía tai, nước bọt bay tứ tung về phía nàng, Phượng Cửu hơi lùi lại một bước, đề phòng bị nước bọt bọn họ phun trúng: “Các ngươi đừng kích động, lần sau ta lại đến…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận