Diệp Tinh nghe thấy giọng nói nhìn lại, thấy Bạch Nhược Phi đứng cách đó không xa, trên mặt thu lại ý cười, lạnh nhạt gật đầu: “Nhược Phi.”
Chào hỏi xong, nàng nói với Phượng Cửu: “Chúng ta đi thôi!”
Phượng Cửu suy nghĩ nhìn hai người, gật đầu: “Ừm.” Không nói gì đi cùng nàng về phía trước, nhưng lúc đi qua Bạch Nhược Phi lại thấy nàng chặn trước mặt Diệp Tinh.
“A Tinh, sao gần đây muội không để ý đến ta? Nàng tủi thân nói, đưa tay kéo lấy ống tay Diệp Tinh nhẹ nhàng đong đưa.
“Gần đây ta hơi bận.”
Diệp Tinh nói xong, tuy vẻ mặt ôn noãn những thần sắc lại lạnh nhạt, nàng nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nếu tỷ không còn chuyện gì khác, chúng tôi đi trước, ta còn còn phải dẫn hắn đi làm quen Linh viện.”
“Ta cũng không có việc gì, ta đi cùng hai người!”
Nàng nói, nhìn Phượng Cửu bên cạnh, lộ ra nụ cười tự cho là ngọt ngào: “Cậu tên Phượng Cửu sao? Ta tên Bạch Nhược Phi, cậu gọi ta là Nhược Phi hoặc tiểu Phi đều được.”
Phượng Cửu nhìn nàng, trong mắt xẹt qua tia ngẫm nghĩ, nói: “”Ta cảm thấy tiểu bạch hoa khá thích hợp với ngươi.”
“A?” Nàng hơi ngơ ngác, không hiểu có ý gì.
Ý cười của Phượng Cửu càng thêm sâu: “Ừm chính là tiểu bạch hoa, nhu mì điềm đạm làm người ta thương yêu.”
Nghe vậy, lại nhìn ánh mắt mê người của thiếu niên kia đang nhìn chằm chằm trên người nàng, trên mặt Bạch Nhược Phi không khỏi hiện tia ửng hồng, hơi rũ mắt, ánh mắt đúng lúc rơi trên lưu ly vũ bảy màu trên hông thiếu niên.
Trong học viện đều đang đồn, thiếu niên này có người cứng rắn đứng sau, còn không biết thực lực của hắn thế nào, nhưng có người đứng sau là thật, nếu không thập đại thiên kiêu không đổi được lưu ly vũ bảy màu lại bị hắn đổi đi.
Hơn nữa phó viện còn đích thân đi Đan viện tìm hắn, cố gắng điều hắn đến phẩm cấp học tử thiên phẩm của Linh viện, hơn nữa cả học viện cũng chỉ có mình hắn một mình chiếm hai viện.
Cùng là học tử Đan viện, cũng là học tử Linh viện, đây chính là chuyện chưa từng xuất hiện bao năm nay ở Tinh Vân.
Diệp Tinh một bên thấy vậy, chỉ nhìn Phượng Cửu, không nói gì.
Lúc đầu vẫn là Phượng Cửu nhắc nhở nàng, nàng mới để ý, sau khi trở về ngẫm nghĩ cũng nhận thấy có chỗ không thích hợp, chỉ là khiến nàng không nghĩ đến đó là người nàng xem như tỷ muội tốt lại đối với nàng như vậy, khoảng thời gian gần đây nàng đều cố ý không thân thiết với nàng.
“Ta và a Tinh là tỷ muội tốt, bạn của muội ấy cũng là bạn ta, sau này nếu như ở trong Linh viện có gì cần ta giúp đỡ, cậu cứ việc nói thẳng.” Nàng nở nụ cười nhìn thiếu niên nói.
Phượng Cửu liếc nhìn ngọc bài thân phận bên hông nàng: “Ngươi là học tử của địa phẩm? Ta nghe nói phẩm cấp không giống nhau, nơi học tập tu luyện cũng khác, có phải không Diệp Tinh?”
Diệp Tinh gật đầu: “Ừm, thiên phẩm là mặc ngọc bài, địa phẩm là bạch ngọc, huyền phẩm là lục ngọc, hoàng phẩm là hoàng ngọc, phân chia học tử của các cấp bậc cũng khác nhau, học tử thiên phẩm là hạt giống học tử, hết thẩy đều bồi dưỡng lại.”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Nhược Phi từ hồng chuyển sang trắng, có chút khó chịu nhìn Diệp Tinh, sau đó cúi đầu: “Ta, ta nghĩ còn có việc, ta không đi cùng hai người nữa.” Nàng nhỏ giọng nói, một bộ giống như bị tủi thân, đôi mắt ửng đỏ chạy đi.
Phượng Cửu tấm tắc lên tiếng: “Này, tiểu bạch hoa này mau khóc thật đấy, chúng ta bắt nạt nàng sao? Hình như không phải mà?” Nàng hỏi Diệp Tinh.
“Không có, chỉ là ăn ngay nói thật thôi.” Nàng liếc nhìn người đã chạy xa, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.