Mà bọn họ lúc này có thế nào cũng sẽ không nghĩ đến nữ tử mà bọn họ muốn tìm kia lại cải trang thành nam trà trộn vào học viện Tinh Vân, tránh khỏi tai mắt của mọi người, hơn nữa đã sớm gặp Mạch Trần…
Sáng sớm hôm sau, Phượng Cửu đi vào phòng bếp làm chút đồ ăn, sau đó ngồi trên phi vũ đi đến Linh viện, sau khi tìm thấy Diệp Tinh, kéo nàng đến nơi không người đưa cho nàng một bọc bánh bao nóng hổi.
“Này, cho tỷ.” Nàng ra hiệu, đưa bánh bao thịt nhét vào trong tay nàng.
Diệp Tinh nhìn thấy bánh bao thịt vẫn đang bốc hơi, sửng sốt một hồi, lập tức mở to hai mắt: “Muội, muội chạy đến phòng bếp trộm sao?”
Phượng Cửu vừa nghe thấy liền vội vàng che miệng nàng, liếc nhìn xung quanh: “Tỷ nhỏ tiếng chút, đừng để người khác nghe được, cái gì mà trộm hay không, muội đi lấy về.”
Diệp Tinh đánh vào tay nàng, lúc này mới nói: “Lá gan muội cũng lớn quá rồi, nếu như bị người khác bắt được sẽ chịu nghiêm phạt.”
“Ha ha, tỷ ăn nhanh một chút, ăn xong sẽ không ai biết được.” Nàng cười híp mắt nói.
Nghe vậy, Diệp Tinh không biết nói gì nữa, chỉ đành cầm một cái lên ăn, cái còn lại đưa cho nàng: “Mau ăn giúp đi.”
“Muội ăn rồi.” Mấy chục cái bánh bao đầy ắp bị nàng vừa ăn vừa cầm đi không ít.
“Tỷ ăn, ta canh chừng cho tỷ.” Nàng nói, nhìn nhìn xung quanh, để phòng có người qua đây.
Lần đầu gặp phải chuyện ăn vụng như vậy, vừa mới lạ vừa khẩn trương, rõ ràng là bánh bao nóng hổi thơm ngào ngạt, Diệp Tinh lại nếm không ra là vị gì, liên tiếp ăn mấy cái bánh bao, ăn xong lại lấy khăn tay lau miệng.
“Diệp Tinh, tỷ biết từ khi nào?” Nàng nhướng mày nhìn Diệp Tinh mỹ nhân đang lau miệng.
“Biết cái gì?” Nàng kéo ông tay áo ngửi ngửi trên người xem có còn mùi bánh bao hay không, không ngẩng đầu lên, hỏi.
“Đừng làm bộ nữa, nếu không phải tỷ biết rõ, sao có thể dám không kiêng dè gì đến cạnh muội?”
Vừa nghe thấy lời này, Diệp Tinh ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn nàng, lúc này mới lộ ra ý cười: “Sau khi trở về, ta cảm thấy không thích hợp, ngẫm nghĩ một hồi mới đoán được.”
“Sao đoán ra được?” Nàng rõ ràng không lộ ra nửa điểm dáng vẻ của nữ tử, sao Diệp Tinh có thể nhìn ra được?
“Cử chỉ thần thái thì không nhìn ra, nhưng tay muội rất mềm mại, không phải tay của nam tử, hơn nữa…”
Nàng dứt lời, ánh mắt dừng trên dái tái nàng: “Tuy muội cải trang nhưng ngày đó muội đến sát cạnh ta, ta lại chú ý đến lỗ tai muội, còn có một điểm, là mũi hương cơ thể của nữ tử.”
Nghe vậy, Phượng Cửu bừng tỉnh, thì ra là thế, chẳng trách. Có điều nhiều người đều như vậy chưa có ai phát hiện ra, nàng lại chú ý đến những chi tiết nhỏ này, chỉ có thể nói nàng thật sự cẩn thận tỉ mỉ.
“Có điều ta vốn cũng chỉ là suy đoán, nếu muội cho ta sờ một cái, có lẽ ta đã có thể khẳng định.” Ánh mắt nàng dừng trước ngực phẳng của Phượng Cửu, nhẹ cười nói.
Phượng Cửu vừa nghe lập tức hoàn hồn, hai tay theo bản năng che ngực trừng mắt, cười mắng: “Tỷ đừng nằm mơ.”
“Không sao, sau này sẽ tìm được cơ hội.” Diệp Tinh cười nói, nhìn dung nhan không phân biệt được trai gái của nàng, trong lòng khẽ than, trời mới biết khi nàng có suy đoán này, có bao nhiêu khiếp sợ?
Nàng cảm thấy không có khả năng, dù sao nhất cữ nhất động của một nữ tử cũng không thể làm được bộ dạng tùy tiện như vậy được, không thể tùy ý tà mị như thế, nhưng hết lần này đến lần khác nàng đều làm được.
Đối với Phượng Cửu thay đổi tính cách liên tục này, nàng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, tâm phục khẩu phục.