Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nghe vậy, viện trưởng và phó viện nhìn nhau, trầm tư một lúc, hỏi: “Bị trộm mất linh dược gì? Các ngươi có bày ra hay không? Có đi đến đó nhìn không, liệu có phải là một số học tử hái trộm đổi đóng góp gì không?”

“Tra rồi, đều không có, hơn nữa linh dược bị hái trộm cũng hỗn tạp, chủ yếu là linh sâm, hiện giờ linh sâm của Dược phong còn lại không đến một phần ba, chúng ta lo lắng cứ tiếp tục như vậy, linh sâm của học viện sẽ thiếu rất nhiều, rất nhiều dược tễ và thuốc mà các đan sư của Đan viện bên kia phải dùng đều sẽ không sao điều phối chế luyện và cung cấp được.”

Nghe vậy, ý thức được vấn đề nghiêm trọng, viện trưởng liền nói với phó viện: “Việc này ngươi đi theo, nhìn xem tình hình rồi điều mấy người qua Linh viện hoặc Huyền viện canh chừng, nhất định phải bắt được tên trộm này.” 

“Ừm, ta sẽ đi ngay.” Quan lão gật đầu, lại nhìn mấy người hỏi: “Tên trộm này bình thường sẽ ăn trộm vào lúc nào? Các ngươi có nhớ không?”

“Có, bình thường đều vào giờ cơm.” Một đạo sư trong đó nói.

“Giờ cơm?” 

Phó viện ngớ ra, gật đầu: “Cũng phải, giờ cơm các đạo sư đều dùng bữa, hiển nhiên sẽ là thời cơ tốt nhất để xuống tay, ừm, ta biết rồi, các ngươi quay về trước đi, đợi ta đến linh dược và Huyền viện điều mấy người qua Dược phong xem sao.”


Nghe vậy, những đạo sư kia lúc này mới yên tâm, gật đầu đáp lại một tiếng, cùng nhau rời đi.

Bên kia trải qua khoảng thời gian tu luyện, Phượng Cửu xử lý sạch sẽ năm loại thuộc tính trong cơ thể cuối cùng cũng thờ phào một hơi, đã lâu không ra ngoài liền dặn dò ba con thú canh chừng động phủ, một mình ngồi lên phi vũ đến Huyền viện hỏi thăm ca nàng ra khỏi Huyền tháp hay chưa? 

Khi nàng đến Huyền viện, thấy phó viện đang dẫn theo vài học tử của Linh viện, còn có mấy học tử của Huyền viện đang rời đi, đụng ngay trước mặt, nàng cũng không thể thất lễ, vì vậy bước lên hành lễ.

“Phó viện.”

“Ồ? Là Phượng Cửu à! Sao ngươi lại ở đây?” Quan lão nở nụ cười hỏi, nhìn thiếu niên này trong lòng ông cũng có nhiều cảm xúc. 

“Vừa hay không có chuyện gì nên ra ngoài đi dạo, phó viện, mọi người đang muốn làm gì vậy?” Nàng nhìn mấy học tử Linh viện phía sau, đều là học tử Thiên Phẩm, những học tử Huyền viện cũng vậy.


“Gần đây linh dược và linh sâm của Dược phong bị trộm, đạo sư Dược phong tìm ta và viện trưởng, vì thế định phái mấy học tử đi coi chừng, xem xem rốt cuộc ai to gan dám đến Dược phong trộm linh dược.”

“À, thì ra là vậy, ta đây không làm phiền phó viện nữa.” Nàng hành lễ, hơi nghiêng người sang một bên, đợi đám người bọn họ đi xa, trong lòng nổi lên nghi hoặc. 

Linh dược và linh sâm bị trộm?

Bước chân đang đi đến Huyền viện chợt dừng lại, tựa như nghĩ đến cái gì, khóe miệng khẽ giật. Gần đây ba con thú trong nhà nàng hay ăn cái gì?

Không được, ta vẫn nên trở về xem sao. 

Nàng lập tức nhảy lên phi vũ nhanh chóng đi đến động phủ. Sau khi đến động phủ thấy chỉ có tiểu hắc đang canh giữ bên ngoài động phủ, Lão Bạch và tiểu Thôn Vân lại không thấy bóng dáng, thấy vậy trong lòng nàng trầm xuống, âm thầm kêu không hay rồi.

Dược phong sát cạnh Đan phong, nếu như thật sự là hai tên nhóc kia, rất có khả năng lấy tốc độ của Thôn Vân cùng với Lão Bạch, trộm đồ sẽ không bị người khác phát hiện.

Nàng ngồi trên phi vũ ở giữa không trung tìm kiếm, thi thoảng lại nhìn xuống dưới, lo lắng không thôi. 

Vừa nghĩ đến phó viện dẫn theo học tử Thiên Phẩm của Linh viện và học tử của Huyền viện đi đến Dược phong canh giữ, nếu như hai tên ngu ngốc kia vừa hay bị bọn họ bắt gặp, vậy nàng gặp rắc rối lớn rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận