Khi sơn đạo ở giữa Dược phong và Đan phong nhìn thấy Lão Bạch và Thôn Vân, nàng không khỏi trừng mắt lên.
Quả thật là chuyện tốt tên nhóc này làm!
Thấy Dược phong đã ở trước mặt, còn có mấy học tử Linh viện đang tuần tra ở ruộng thuốc, trái tim nàng lập tức treo lên, lập tức phi xuống chỗ hai con thú kia.
“A!”
Lão Bạch nhìn thấy Phượng Cửu, hưng phấn lắc lắc đuôi ngựa thở phì phò đuổi theo nàng, ai biết còn chưa đến gần đã bị ống tay áo của Phượng Cửu trực tiếp cuốn vào không gian, tiểu Thôn Vân bên kia vừa thấy đang muốn mở miệng cũng bị cuốn vào.
Sau khi Phượng Cửu đưa hai con thú vào trong không gian, nhanh chóng rời khỏi địa giới của Dược phong, lặng lẽ ẩn về Đan phong, đi về động phủ, về đến trước động phủ liền thả hai con thú ra.
“Các ngươi to gan lắm!” Nàng giận dữ nhìn hai con thú.
“Chủ nhân…” Tiểu Thôn Vân nằm xuống, không dám ngẩng đầu.
“A!” Lão Bạch cũng nằm xuống theo, vung vẩy cái đuôi.
Đại hắc hùng bên kia nghiêng đầu nhìn, ngơ ngác ngồi, không rõ đã xảy ra chuyện gì.
“Trộm ăn hết toàn bộ linh dược? Chạy đến Dược phong trộm linh xuống không giao lên? Hai tên nhóc các ngươi, được lắm! Lá gan to lắm rồi!”
Thôn Vân vừa nghe thấy lời này, thấy chủ nhân tức giận mắng, thì ra chủ nhân giận vì bọn nó không nộp linh dược sao? Mà dám nuốt một mình? Nghĩ vậy, Thôn Vân lập tức nói: “Chủ nhân, nếu người muốn linh dược, ta có thể đi nhổ.”
“Nhổ cái đầu ngươi.”
Phượng Cửu một tay vỗ lên đầu nó: “Ngươi không biết chuyện này đã kinh động đến cả phó viện rồi sao? Vừa rồi nếu như không phải ta đem các ngươi về, các ngươi đã bị bắt tại trận rồi, đến lúc đó ngay cả ta cũng chịu họa chung.”
Thôn Vân rụt đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng chủ nhân, nơi này không có cái gì chúng ta có thể ăn được, chỉ có Dược phong mới có.”
“Các ngươi không thể đến Dược phong nữa, hai ngươi ngona ngoãn canh chừng động phủ, đừng để người khác làm loạn, ta đi luyện chút đan dược cho các ngươi.” Trong không gian nàng còn có không ít linh dược, có thể lấy ra luyện tay một chút.
Sư phụ nàng nói không sai, thể huyền linh tu luyện quả thực nhanh gấp mười lầng so với người khác, hơn nữa nàng còn có tâm pháp hỗn độn tương trợ, thuộc tính ngũ hành trong cơ thể trong thời gian mười ngày ngắn ngủi đã được nàng phân loại khống chế xong, bây giờ mỗi ngày khi tu luyện nàng đều phân ra một luồng linh khí để chênh lệch nhiệt độ của viên Thanh Liên nơi đan điền.
Linh khí đã đạt đến đỉnh cao đại linh sư, chỉ còn một cơ hội nữa là vào Trúc Cơ, chỉ là nếu như ngốc lăng ở trong học viện này, e rằng muốn tìm cơ hội này cũng rất khó, đợi qua mấy ngày nữa, nàng tìm cơ hội đến học viện thử vận khí.
An bài xong xuôi ba con thú, nàng vào trong động phủ luyện đan, lần đầu tiên mở lò trong đây, lần đầu tiên luyện đan trong động phủ, dưới sự bảo vệ của kết giới, động tĩnh cực nhỏ, người bên ngoài cơ hồ không biết nàng đang luyện đan trong thạch thất trong động phủ.
Cũng may mà không biết, bằng không để hai tên đạo sư Đan viện kia nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa không thốt ra lời, một học tử vừa mới vào Đan viện không được mấy tháng, nói mở lò liền mở lò, nói luyện đan liền luyện đan, từ chập tối đến hừng đông, nàng đã luyện chế ra gần mười bình đan dược cấp một có thể thay cơm cho ba con thú.
Bên này ba con thú đang nghiêm túc canh chừng động phủ, học tử Dược phong bên kia đang ẩn núp trong linh dược hay trong cây, chuẩn bị chỉ cần tên trộm vừa đến liền bắt tại trận, nhưng canh giữ ba ngày trời cũng không thấy một người khả nghi xuất hiện…