Liếc nhìn mấy người bọn họ, Phượng Cửu không từ chối đi theo bọn họ, đến một tiểu viện, vừa bước vào đã thấy ngoại trừ Lữ đạo sư nàng quen ra, còn có bốn vị đạo sư khác, cùng với Diệp Tinh cũng đang ở trong.
“Phượng Cửu diện kiến mấy vị đạo sư.”
Nàng bước lên hành lễ, sau đó ngước mắt nhìn về phía Diệp Tinh, thế nhưng vào lúc này một tiếng quát to từ một vị đạo sư truyền đến, mà tiếng quát này truyền ra còn có một luồng uy áp đến từ vị đạo sư đó.
“Phượng Cửu to gan, ngươi có biết tội của mình không!”
Nghe vậy nàng nhíu mày, thần sắc như lúc ban đầu nhìn về phía tên đạo sư kia, hỏi: “Không biết lời này của đạo sư là có ý gì?” (Đọc chương mới nhanh nhất tại iread.vn)
“Có ý gì? Ngươi còn không biết sao?” Đạo sư kia giận dừ hừ một tiếng, nói: “Ta hỏi ngươi, chuyện đồn đại trong học viện có phải thật hay không?”
“Đạo sư nói đồn đại trong học viện, nếu đã là đồn đại, vậy hiển nhiên là giả, sao có thể là thật được?” Nàng thờ ơ nói, nhìn Diệp Tinh đang đứng ở một bên, nói: “Huống hồ, ta và Diệp Tinh cũng coi như có quen biết, loại chuyện như vậy hai bọn ta là đương sự không phải rõ ràng hơn sao?”
Lúc này trên mặt Diệp Tinh còn có lửa giận, nàng nhìn Phượng Cửu nói: “Việc này ta đã giải thích với các đạo sư rồi, chỉ là bọn họ không tin, nhất quyết muốn muội qua đây nói muốn xử lý nghiêm khắc.”
“Ừm, phải xử lý nghiêm khắc.” Phượng Cửu gật đầu nói, trong ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Tinh, nói: “Loại người bôi nhọ hai ta là một chuyện, còn khiến cho danh tiếng của học viện bị tổn hại, chuyện này quả thật phải nghiêm phạt.”
Mấy tên đạo sư kia thấy vậy, trong lòng nghi hoặc, lẽ nào chuyện này không phải thật? Nhưng nếu như không phải thật, sao không đồn đại cái khác mà lại là hai người bọn họ?
“Phượng Cửu, chuyện này quả thật là có người đang bôi nhọ hai người sao?” Lữ đạo sư ngưng mi hỏi. Tuy rằng Phượng Cửu mới lên lớp ông nghe bài một lần, nhưng ông vẫn có chút hảo cảm với thiếu niên này, với đôi mắt ông mà nói không thể nhìn lầm được, thiếu niên này không phải người như vậy. (Đọc chương mới nhanh nhất tại iread.vn)
Huống hồ Diệp Tinh cũng tự mình nói, căn bản không có chuyện này, vì vậy ông vẫn tin.
“Ừm, quả thực không có chuyện này, ta và Diệp Tinh chỉ là bạn bè, không làm ra loại chuyện kia, huống chi Phượng Cửu ta không phải loại người đó?”
Nghe hắn nói, Lữ đạo gật đầu, quả thực ông nhìn Phượng Cửu không phải loại người như vậy.
Vì vậy ông nhỏ giọng nói mấy câu với mấy tên đạo sư, đang muốn kết thúc chuyện này, ai biết tên đạo sư trước đó lại tức giận nói: “Nếu không có chuyện như vậy, vì sao là bị người ta đồn đại? Ta nghe nói ngươi và Diệp Tinh chưa bước vào học viện đã gặp nhau, khi đó ngươi chiếm tiện nghi nàng trên phố, ngươi dám nói cũng không có chuyện này sao?”
Nghe vậy, Phượng Cửu và Diệp Tinh nhìn nhau. Nếu như nói lúc trước không biết là ai truyền ra loại tin đồn này, vậy thì sau khi đạo sư nói ra, hai người đã gần như có thể đoán ra được rồi.
Người trong học viện biết chuyện này lại trùng hợp ở đó, cũng chỉ có người đó, không có ai khác.
Đối với chuyện biết là đóa tiểu bạch hoa kia giở trò quỷ, Phượng Cửu không cảm thấy bất ngờ, mà Diệp Tinh lại không phải vậy, dù sao cũng là người quen biết nhiều năm, hiện giờ lại bị đối xử như vậy, nghĩ thôi đã khiến lòng nguội lạnh.
Tiếng quát chói tai của tên đạo sư kia nhìn hai người trước mặt “liếc mắt đưa tình” không khỏi tức giận: “Còn nói không có? Hai người các ngươi thật sự lại làm ra loại chuyện làm bài hoại thuần phong mỹ tục thế này! Bôi nhọ danh tiếng của hai ngươi cũng thôi đi, còn khiến cho danh dự của học viện bị tổn hại, học tử giống như các ngươi, sao có thể tiếp tục lưu lại trong học viện Tinh Vân được?”