Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Nghe vậy, Mạch Trần không nói nhiều nữa đi lên phía trước, đi đến bên giường, nâng tay lên tuôn ra một luồng khí linh lực mà mắt thường có thể nhìn thấy, sau một khắc, chỉ thấy thủ pháp của hắn cực nhanh phong bế mấy vị đại huyệt trên người của Lô đạo sư, chỉ trong khoảnh khắc đó, lập tức hơi thở trên người Lô đạo sư biến mất, giống như đã chết đi, ngay cả một chút hô hấp cũng không có.

Một màn này, nhìn về phía vài vị đạo sư ở xung quanh trong lòng bị kiềm hãm, đang muốn mở miệng hỏi, thì đã thấy Mạch Trần công tử phất tay áo, xoay người đi ra ngoài, đồng thời để lại một câu nói lạnh nhạt.

"Trước đó, không nên động vào ông ta." 

Mọi người thấy hắn rời đi, bóng dáng biến mất ở phòng giáo đạo xử, từng ánh mắt không khỏi nhìn về phía viện trưởng, viện trưởng bước lên nhìn một chút, ánh mắt cơ trí khẽ động. Phong bế tâm linh lực quanh đại huyệt của ông ta, việc này ngoại trừ biết rõ chính xác huyệt vị ra, còn phải có linh lực thâm hậu, chỉ cần trạng thái chết giả ở hai canh giờ này, đã phải tiêu hao không ít linh lực của Mạch Trần.

Viện trưởng nhìn Lô đạo sư nằm trên giường, không khỏi thở dài, chậm rãi nói: "Người tu tiên bị thương không đáng sợ, đáng sợ nhất là bị bệnh mà không biết, bệnh này của ông ấy đến quá mạnh mẽ, đến không hề có dấu hiệu báo trước, đúng là tùy thời có thể lấy đi mạng của ông ta!"


Viện trưởng là vì cảm khái mà nói ra lời này, nhưng những lời này nghe ở trong tai của Lữ đạo sư, lại như tiếng sấm nổ mạnh, chấn động trong lòng, bỗng nhiên nhớ lại một chuyện của hai ngày trước... 

Nghĩ đến một màn của hai ngày trước, lại nhìn chuyện hôm nay, Lữ đạo sư không khỏi lau mồ hôi chảy ra trên trán, trên mặt khó che giấu nỗi kỳ lạ.

"Lữ đạo sư, ngươi làm sao vậy?" Viện trưởng chú ý tới sắc mặt không ổn của ông ta, liền hỏi một tiếng.

Nghe được âm thanh của viện trưởng, Lữ đạo sư nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía ông nói: "Viện, viện trưởng, ta, ta chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng." 

"Chuyện gì?"

"Cái kia, hai, hai ngày trước bởi vì chuyện Bạch Nhược Phỉ bôi đen Phượng Cửu và Diệp Tinh, chúng ta gọi hai người bọn họ tới giáo đạo xử, lúc đó Lô đạo sư giận dữ chỉ vào hai người, lúc đó, lúc đó..."

"Lúc đó thế nào?" Viện trưởng trầm giọng hỏi. 


"A! Ta nhớ ra chuyện này rồi, lúc đó Phượng Cửu mắng ông ấy có bệnh." Một gã đạo sư nói.

Tên còn lại nghe xong thì lắc đầu: "Không đúng không đúng, lúc đó giọng điệu của hắn không giống như là đang mắng, ngược lại giống như là nhắc nhở."

"Đúng, lúc đó chúng ta cũng không chú ý đến nữa, lúc trước cũng không nhớ ra được, chỉ là vừa mới nghe thấy lời nhắc nhở của viện trưởng, ta mới nhớ tới, lúc đó Phượng Cửu nói với Lô đạo sư: Đạo sư, ngươi có bệnh, phải trị." Lữ đạo sư nuốt một ngụm nước bọt rồi nói, âm thanh dừng lại một chút mới nói: "Chuyện này lúc đó bởi vì bầu không khí làm ầm ĩ không vui, chúng ta đều cho là hắn đang nói nói nhảm, thế nhưng ta vừa định nói lại, Phượng Cửu nói, không tới ba ngày nữa chắc chắn sẽ ngã xuống." 

Nghe nói như thế, trong lòng viện trưởng chấn động, ánh mắt co rút lại: "Ý của ngươi là, vào ba ngày trước thì hắn đã nhìn ra được cơ thể của Lô đạo sư có vấn đề?"

"Đúng vậy, ta cho là như vậy, ta đang nghĩ, nếu hắn học luyện đan, có thể cũng tinh thông y đạo hay không?" Lữ đạo sư nhìn về phía viện trưởng hỏi, chỉ là, nghĩ tới chỗ này trong lòng lại cảm thấy không có khả năng đó.


Phượng Cửu là học sinh duy nhất của đan viện, cũng là học sinh có thiên phú của Linh viện, nếu như trên người còn mang theo y thuật, thiếu niên này cũng quá nghịch thiên rồi! 

"Bây giờ Phượng Cửu đang ở đâu?" Lúc này viện trưởng hỏi.

"Nếu không có ở Linh viện, vậy chắc chắn là đang ở Đan viện." Lữ đạo sư trả lời.

Nghe vậy, viện trưởng phất tay nói: "Đi, phái người đi tìm hắn tới đây." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận