Máu tươi trong chớp mắt từ yết hầu phun ra, hai mắt của tên tu sĩ Kim Đan kia trợn trừng, chân tay giãy giụa, toàn thân cứng đờ, đầu vẹo về một bên rồi trút hơi thở cuối cùng.
Một tên tu sĩ Kim Đan cứ yên lặng như vậy mà bị nàng cứa một nhát trên cổ đến một chút tiếng động cũng không phát ra ngoài.
Nàng nhanh chóng tháo chiếc nhẫn trên trong không gian tay hắn ra, tay khẽ động rồi rắc lên bộ thi thể kia một chút thuốc bột, nhân lúc mùi máu tươi vẫn chưa bị gió thổi đi xa liền nhanh chóng rời đi, sau đó lại ẩn nấp trong rừng rậm.
Một tên tu sĩ Kim Đan khác ở trong khu vực tìm kiếm không lâu sau cũng thuận theo mùi máu mà chạy đến, hắn ngồi xuống kiểm tra cái chết của người bạn mình, chỉ thấy trên người chỉ có một vết thương chí mạng ở cổ, chiếc nhẫn không gian trên tay cũng bị lấy mất.
Một lúc sau, tu sĩ Nguyên Anh cũng tìm đến hướng này, nhìn người bị chết nằm dưới đất, ánh mắt hơi híp lại rồi trầm giọng hỏi: “Sao lại chết?”
“Một đao chí mạng mà chết, vết đao hướng lên, chắc là do Phượng Cửu kia từ trên cây nhảy xuống, nhân lúc người của chúng ta chưa kịp chuẩn bị mà dùng một đao...”
Tên tu sĩ Kim Đan kia còn chưa nói hết câu thì sắc mặt đã thay đổi, khóe miệng tràn ra vết máu, dường như còn không có thời gian phản ứng lại thì đã ngã khuỵu xuống đất.
Thấy vậy, ánh mắt tên tu sĩ Nguyên Anh kia cũng bắt đầu cảnh giác rồi lùi về phía sau một bước, lòng bàn tay trong tay áo nắm chặt lại: “Giỏi cho một tên Phượng Cửu!”
Chưa thấy bóng người đâu mà đã giết chết hai tên tu sĩ Kim Đan, chẳng trách bên trên lại phái bốn tên Nguyên Anh bọn họ cùng đi, cũng phải, nếu như bình thường thì chắc gì đã cần đến mắt của mấy người!
Nghĩ đến đây, hắn dồn khí xuống đan điềm, giọng nói tức giận mang theo hơi thở linh lực truyền từ miệng ra: “Hai tên tu sĩ Kim Đan đã chết, mọi người tăng cường cảnh giác, hai người một đội không được hành động một mình, đề phòng ả ta dùng độc!”
Giọng nói như gợn sóng của hắn vang vọng trong không khí, sức uy hiếp lẫn hơi thở linh lực của kẻ mạnh truyền ra rõ ràng, từng đợt từng đợt quanh quẩn trong cánh rừng rậm này mang theo lời nhắc nhở đến những người còn lại trong rừng, cũng là để bọn họ tăng cường phòng bị hơn.
Chỉ là, mặc cho lời nhắc nhở của tên mạnh Nguyên Anh thì mấy tên tu sĩ Kim Đan kia vẫn không quá tin tưởng, dù gì Phượng Cửu cũng chỉ là một tu sĩ cấp Đại Linh sư, làm sao có thể giết chết được tu sĩ Kim Đan? Như bọn họ thấy thì nên là hai tên tu sĩ Kim Đan kia quá khinh địch nên mới để Phượng Cửu có cơ hội lợi dụng sơ hở.
Tuy trong lòng không quá tin tưởng nhưng vẫn chạy đến cùng một chỗ với nhau, hai tên tu sĩ Kim Đan hợp lại làm một đội nhỏ rồi bắt đầu tìm kiếm tiếp.
Nhưng ở trong cánh rừng này, Phượng Cửu cũng nghe thấy giọng nói của tên tu sĩ Nguyên Anh kia truyền đến, ánh mắt nàng lúc này đang nhìn chằm chằm vào một tên tu sĩ Kim Đan đang đơn độc một mình.
Nàng lặng lẽ từ phía sau lướt qua, đúng lúc chuẩn bị ra tay thì tên tu sĩ Kim Đan nhìn giống như không có cảnh giác gì kia bỗng nhiên quay người lại, cùng lúc đó, một tên tu sĩ Kim Đan khác ở chỗ tối cũng hiện thân, hai người một trước một sau bao vây lấy nàng.
“Ta xem ngươi chạy đi đằng nào!”
Con ngươi Phượng Cửu khẽ động, lông mày khẽ nhếch lên: “Chạy? Vốn dĩ ta cũng không muốn chạy! Thứ ta cần chỉ là mạng của các ngươi mà thôi!” Dao găm trong tay nàng bị thu lại, Thanh Phong kiếm lâu rồi không nhìn thấy máu vù một tiếng đã xuất hiện trong tay.
Thanh Phong kiếm vừa xuất hiện thì sát khí thèm máu của nó cũng lập tức bắn ra trên thân kiếm, thân kiếm lộ ra khí kiếm canh cùng với màu xanh âm u lạnh lẽo vốn có của thanh kiếm trong chớp mắt biến thành hơi thở trong không khí này.
Khí lạnh tràn ra, sát khí tỏa ra tứ phía, không để cho hai tên tu sĩ Kim Đan kia có cơ hội hoàn hồn thì hình bóng màu đỏ kia đã vút qua, giống như thân pháp của ma quỷ lại mang theo luồng khí xơ xác tiêu điều mạnh mẽ, với tốc độ che tai không kịp mà nhằm thẳng đến một tên tu sĩ Kim Đan mà đánh úp...