Hấn nhìn uy lực và khí lưu bao trùm cả khu rừng rậm, không khỏi suy nghĩ sâu xa lẩm bẩm: “Phượng Cửu, rốt cuộc là ai?” Hắn phất tay áo, bạch y khẽ bay lên, hắn cũng đi vào phía trong...
Mà sâu trong khu rừng rậm, Phượng Cửu cùng bốn tên Nguyên Anh cường giả giao thủ càng thêm kinh hãi! Với lại càng đánh thì linh lực khí tức của bọn họ càng tiêu hao khác nhau, nàng càng đánh càng hăng, linh lực khí tức không những không giảm mà còn tăng lên, giống như một thứ gì đó đang cuồn cuộn vận chuyển linh lực và huyền lực cho nàng, càng về sau, tốc độ của nàng càng nhanh, sức chiến đấu càng ngày càng kinh người.
Nhất là, trên người nàng phát ra hết uy lực của thượng cổ, khiến cho tốc độ của bọn chúng chậm lại, cho dù bọn chúng là Nguyên Anh cường giả, nhưng đối mặt với uy lực của thượng cổ khó tránh khỏi run sợ trong lòng.
Vừa đánh xong một trận, trên người bọn họ bị thương rất nhiều, bị Thanh Phong kiếm trong tay nàng làm bị thương nhưng không chảy máu, bởi vì Thanh Phong kiếm mang hỏa diệm, trong lúc chém vào thân thể chúng, máu chưa kịp chảy ra, thì đã bị hỏa diệm và nhiệt độ cực cao làm cho bị bỏng, tỏa ra một mùi khét.
Bốn tên Nguyên Anh cường giả, từng người đều mang thương tích, đầu tóc bù xù bộ dạng thê thảm, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chắc sẽ không người nào tin một tên tiểu tu sĩ cấp đại linh sư có thể khiến bọn chúng trở thành như vậy, cùng nàng giao thủ, bọn chúng lại thêm một lần nữa biết rõ sự đáng sợ của Huyền Linh thể, nếu không phải bốn người bọn chúng đều là nam nhân, nhất định phải đưa nàng về, dùng thân thể nàng để tu luyện.
Nếu như người bên ngoài biết được nàng chính là Huyền Linh thể, người muốn đem nàng về chắc chắc sẽ kéo nhau đến, một thân thể như vậy, chính là sự tồn tại của người tu tiên vô thượng, sức quyến rũ lớn như vậy khiến ngươi khác không thể từ chối, đáng tiếc, thật đáng tiếc...
“Xẹt! Ầm ầm!”
Một tiếng xẹt của Thanh Phong kiếm quẹt qua không khí, mang theo một luồng sát khí khát máu sắc nhọn, khi luồng khí lưu cường đại bị cắt qua, làm toàn bộ khí lưu bị chia cắt thành hai hướng, kiếm khí mang theo uy lực thượng cổ, hung mãnh chém xuống, ầm một tiếng trực tiếp đánh trúng một tên Nguyên Anh tu sĩ trong đó.
Tên Nguyên Anh tu sĩ kia hoảng hốt, hắn lấy thanh kiếm trong tay ra đỡ, hắn vận dùng linh lực hùng hậu của bản thân để đỡ lấy luồng sát khí đang dần giáng xuống, nhưng, chỉ với lực Nguyên Anh của hắn bị luồng kiếm khí cực mạnh và uy lực thượng cổ làm cho hắn từng bước lui lại phía sau, đối mặt với luồng khí lưu cực mạnh làm cho ngũ quan trên mặt hắn bị thổi và cắt đến biến dạng, giống như có một lưỡi dao sắc bén đang cắt da của hắn, ngay cả mắt cũng thể mở được.
“Thương! Phịch!”
Thanh kiếm nhọn chắn ngang trước mặt bị luồng kiếm khí cực mạnh làm cho gãy đôi, leng keng một tiếng sau đó bay lên không trung và cắm xuống đất, cũng vào lúc này, cả người hắn bị uy lực của thượng cổ làm cho điêu đứng, chỉ cảm giác trong nháy mắt không kịp phòng ngự, một tiếng phịch rất to đánh vào ngực hắn, làm hắn bay ra ngoài, ngã ra mấy thước cũng chưa dừng lại, ngược lại trên mặt đất để lại một dấu vết rất dài.
Không ai nghe thấy, trong lúc tên Nguyên Anh tu sĩ đó bị uy lực thượng cổ đánh ngã dưới đất, trên người hắn phát ra một tiếng phù, giống như lưỡi dao cắt vào trong cơ thể, chính là nửa cây kiếm gãy cắm trên mặt đất đó, dưới đất bụi bay mù mịt, khí lưu gào thét, không ai chú ý, dấu vết dài mà tên Nguyên Anh tu sĩ tạo ra, chảy ra máu tươi, mà thân ảnh đó, cứng ngắc không nói được nửa lời, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm vào cơ thể bị thương của Phượng Cửu đang bay trong khí lưu, chết không nhắm mắt...