Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Một đạo sư nuốt nước miếng, bám vào người bên cạnh nói: “Người khác thăng cấp đều là cấp một, cấp hai rồi tăng dần lên, ngươi nói xem, sao hắn lại thăng cấp kiểu đó? Trực tiếp tiến vào Trúc Cơ kỳ, vượt qua cả trung kỳ Trúc Cơ vẫn chưa dừng lại…”

“Thiên đạo Trúc Cơ chẳng lẽ lại giống Trúc Cơ bình thường sao? Tất nhiên là không giống rồi!”

“Đúng vậy, nhiều năm như thế học viện chúng ta cũng không có thiên đạo Trúc Cơ, nhưng dựa vào uy áp của Phượng Cửu lúc thăng cấp đúng là khác hẳn tu hẳn tu sĩ Trúc Cơ bình thường.” 

Viện trưởng và phó viện nghe những đạo sư sau lưng nghị luận, khóe miệng hơi run rẩy, bọn họ không hề biết Phượng Cửu là Huyền Linh thể mà lại cho rằng đây là thiên đạo Trúc Cơ.

Người có Huyền Linh thể thăng cấp cũng không giống người bình thường, tu sĩ bình thường khi tiến vào Trúc Cơ thì đều đứng ở Trúc Cơ tiền kỳ cấp một, coi như là thiên tài cũng chỉ có thể dừng ở cấp hai, cấp ba mà thôi, nhưng người có thể đột phá thẳng vào trung kì Trúc Cơ như Phượng Cửu thì có lẽ vạn người không có một.

Khoảng nửa nén hương, khí tức linh lực xung quanh đều bị Phượng Cửu thu vào trong cơ thể, tu vi của Phượng Cửu cũng một mực tăng lên, đến tận Trúc Cơ hậu kỳ cũng không dừng lại, đi thẳng đến đỉnh phong, dường như muốn phá vỡ tầng bình chướng này, nhưng năng lực có hạn nên khí tức linh lực yếu dần, sau đó dừng lại. 

Tuy vậy, người vừa bước vào tu vi Trúc Cơ mà đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong thì bọn họ chưa từng gặp, ai nấy cũng đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Tu sĩ tầm thường từ sơ kì đến trung kì cũng phải mất khoảng mười năm, mà Phượng Cửu chỉ cần không đến nửa canh giờ đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.

Phượng Cửu chậm rãi mở mắt, giờ khắc này, nàng phát hiện thân thể mình hoàn toàn khác trước, bởi vì đã tiến vào Trúc Cơ kỳ nên đna điền của nàng có một vòng xoáy linh khí hội tụ, bao trùm Thanh Liên trong đan điền. 

Sau khi tiến vào Trúc Cơ, tầm nhìn của nàng cũng khác trước, một chút âm thanh nhỏ cũng có thể nghe được, đồ vật nhỏ xíu cũng có thể nhìn thấy, cảm giác hết sức kì lạ.

Nhưng để cho nàng kì quái nhất chính là Mạch Trần luôn mặc một bộ áo trắng như trích tiên kia đang đứng nhìn nàng chằm chằm, dùng ánh mắt dò xét mà nhìn khiến nàng không khỏi sững sờ.

“Làm gì vậy?” 

Phượng Cửu khoanh chân ngồi, không nhúc nhích, tuy tiến vào Trúc Cơ nhưng thương thế trên người nàng cũng không thể khôi phục, một cử động nhỏ cũng khiến nàng toàn thân đau đớn.

“Ngươi là nữ sao?” Mạch Trần nhìn chằm chằm nàng, âm thanh bình tĩnh, nhưng ánh mắt và trái tim hắn lại không thể bình tĩnh.

Mạch Trần vừa dứt lời, mọi người xung quanh trừ Quan Tập Lẫm và Nhiếp Đằng đều trợn tròn mắt kinh ngạc, nhìn về phía Phượng Cửu. 

“Nữ? Nữ nhân sao?”

Nhiếp Đằng nhíu mày, nhìn chằm chằm Mạch Trần. Quan Tập Lẫm cũng như vậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía nam tử áo trắng như trích tiên kia.

Tiêu Diệc Hàn há hốc mồm, nhìn chằm chằm Phượng Cửu đang xõa tóc. Mạch Trần không nói hắn cũng không chú ý, lúc này Phượng Cửu đang mặc một bộ hồng y, mái tóc đen như mực buông xõa, nào có điểm giống nam nhân, hoàn toàn là bộ dáng mỹ nhân tuyệt sắc! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui