Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Lão Bạch đi lại lòng vòng ở bên trong, khẽ nói: “Làm sao bây giờ? Chúng ta ở trong này đã rất lâu rồi, chủ nhân sẽ không chết chứ?”

“Hừ! Cũng biết lo lắng sao?”

Thôn Vân hừ một tiếng, nằm bất động trên lưng Lão Bạch, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ta có khế ước với chủ nhân, nếu chủ nhân có nguy hiểm tính mạng thì ta sẽ cảm nhận được, hiện giờ ta không có cảm giác gì, có lẽ chủ nhân không gặp nguy hiểm đâu.” 

“Huống chi chủ nhân còn có thượng cổ thần thú bản mệnh, cho dù xảy ra chuyện thì nó cũng sẽ che chở cho chủ nhân, lúc nãy chúng ta đúng là quá sốt ruột, đáng ra nên hỏi một chút mới đúng.”

“Vậy bậy giờ chúng ta phải làm sao? Ngồi ở đây đợi người tới cứu à? Chỗ này có lẽ người bình thường chả ai thèm tới.” Lão Bạch nói.

“Ở đây có bố trí trận pháp, nếu như là kết giới thì chúng ta còn có thể hợp sức phá vỡ, nhưng trận pháp này không phá được, muốn phá được trận phải tìm được trận nhãn, nhưng ta không tinh thông trận pháp…” 

“Vậy thì đành chờ thôi…”

“Ừ! Chờ thôi!”

“Nếu không thì chúng ta hô cứu mạng đi!” Lão Bạch đề nghị, nó cảm thấy nên học tập con người một chút. 

“Chuyện mất mặt như vậy ta không làm, muốn hô ngươi đi mà hô!” Thôn Vân bĩu môi, quay đầu sang một bên.

“Mạng không còn thì ở đó mà mất mặt!”

Lão Bạch phun hơi thở ra, bắt đầu hô to: “Cứu mạng! Cứu mạng với! Có ai không? Cứu mạng!” 

Sáng sớm hôm sau, bởi vì chưa thấy hai con thú trở về nên Quan Tập Lẫm và Diệp Tinh mang theo mười học sinh ra khỏi học viện, đi khắp nơi hỏi thăm tung tích hai con thú.

Nhưng tới giữa trưa vẫn không tìm được, đang trên đường về, Quan Tập Lẫm lẩm bẩm: “Ở nội thành không có ai gặp phải chúng nó, có khi nào chúng nó không chạy qua nội thành không?”

“Chúng nó đi từ học viện ra, hay là…” 

Diệp Tinh nhìn về cánh rừng phía đông học viện, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cánh rừng này có không ít trận pháp, chúng nó có đi nhầm vào đó không nhỉ?”

“Đi xem thử một chút.”

“Bên trong có không ít trận pháp, lúc đi tìm ngươi cũng nên cẩn thận, đừng để bản thân bị nhốt lại.” Diệp Tinh nhắc nhở. 

“Ừm!”

Quan Tập Lẫm đáp lời, sau đó tách khỏi Diệp Tinh, vừa đi vừa hô: “Lão Bạch, Thôn Vân!”

Hai con thú đang nằm ngủ trong trận pháp chợt nghe thấy tiếng hô, lập tức nhảy nhót. 

“Là Diệp Tinh đại mỹ nhân!” Ánh mắt Lão Bạch tỏa sáng.

“Còn có cả ca ca của chủ nhân nữa!” Thôn Vân lên tiếng nói.

“Nhất định là tới tìm chúng ta!” 

Lão Bạch mừng rỡ đứng lên, hô lớn: “Chúng ta ở đây, chúng ta ở đây, Diệp Tinh mỹ nhân, chúng ta ở đây!”

Diệp Tinh dẫn theo mười học sinh đi tìm, chợt nghe thấy âm thanh của Lão Bạch, hơi giật mình hỏi: “Các ngươi có nghe được tiếng gì không? Sao ta cảm thấy hình như có người đang gọi ta?”

“Có phải học sinh của học viện bị vây trong trận pháp không?” 

Một tên học sinh hỏi, căn bản không nghĩ đó là hai con thú, dù sao không đến cấp bậc thần thú thì sẽ không thể nói chuyện được, mà Lão Bạch chỉ là một con ngựa, con vật kia chỉ giống như con chó nhỏ, không ai nghĩ chúng nó là thần thú.

“Mặc kệ có phải hay không thì chúng ta cũng phải qua đó xem.” Diệp Tinh nói, sau đó tìm kiếm theo hướng phát ra âm thanh, càng đến gần, âm thanh càng rõ ràng.

“Diệp Tinh mỹ nhân, Diệp Tinh mỹ nhân, cứu mạng!” 

“Ngươi đừng hô nữa, đau đầu muốn chết!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui