Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn


Nghe được lời này, Hôi Lang cùng Ảnh Nhất không khỏi nhìn thoáng qua về phía Phượng Cửu.

Phượng Cửu coi như không nghe thấy gì giả vờ nhìn xung quanh , trong miệng cắn một cọng cỏ đuôi chó không biết ngắt từ nơi nào, một bộ dáng không chút để ý.

Hiên Viên Mặc Trạch nhìn qua công chúa Doanh Tuyết một cái, không nói chuyện, mà là nói với Phượng Cửu ở phía sau : “Đi theo.

” Hai chân kẹp bung ngựa, giục ngựa tiến vào rừng.

Thấy thế, Doanh Tuyết công chúa nhìn về thiếu niên bộ dáng tản mạn một cái, sau đó mới kẹp bụng ngựa khẽ quát một tiếng đuổi theo Hiên Viên Mặc Trạch.

Phượng Cửu nhìn hai người đi trước, hừ thật mạnh một tiếng: “Hừ!”Một bên Ảnh Nhất ra hiệu cho Hôi Lang, bản thân giục ngựa đuổi theo chủ , Hôi Lang thì ở lại đi theo bên người Phượng Cửu.

Thấy bọn họ đều đi rồi, Hôi Lang lúc này mới tiến lên, vuốt mông ngựa [ nịnh hót] nói: “Quỷ Y, ngươi cũng đừng trách, công chúa Doanh Tuyết kia cũng không biết ngươi là nữ, nếu là biết ngươi là nữ, biết bên người chủ tử có một tuyệt thế đại mỹ nhân còn muốn đẹp hơn nàng ta ba phần như ngươi đây, nàng ta nhất định xấu hổ đến nỗi không dám xuất hiện ở trước mặt ngươi.

”Phượng Cửu liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi không đi theo chủ tử của ngươi, đi theo ta làm gì?”“Hắc hắc, chủ tử bên kia có Ảnh Nhất đi theo, ta đi theo Quỷ Y là được , hơn nữa, đi theo Quỷ Y so với đi theo chủ tử tốt hơn nhiều, nói nữa, ta còn chưa có cảm tạ ngươi cho ta uống cái nước thuốc kia, nước thuốc kia của ngươi thật sự thần kỳ, chỉ cần một lọ giọng nói của ta cũng không còn khàn khàn nữa.

”Hắn lấy lòng nhìn nàng, biết nàng là không thể đắc tội, hơn nữa, đi theo nàng thật sự ngẫu nhiên còn có được chỗ tốt, hắn cũng vui vẻ đi theo nàng.

“Được rồi, đi thôi! Đi xem nữ nhân kia quấn lấy chủ tử nhà ngươi như thế nào.

” Hai chân nàng kẹp vào bụng ngựa, đuổi theo mấy người bọn họ ở phía trước.

Hôi Lang thấy thế nhếch miệng cười: “Ngươi đừng có gấp, dù sao chủ tử ta cũng chướng mắt nàng ta.

”Phượng Cửu nghe xong khóe miệng khẽ nhếch, lúc này mới nở nụ cười.

Không bao lâu, liền thấy Hiên Viên Mặc Trạch ở phía trước kéo cung tiễn ra, nhắm ngay một con Mai Hoa Lộc [ huơu sika/ hươu sao] tránh ở phía sau một gốc cây chỉ lộ ra một cái đầu cùng nửa thân mình, kéo mũi tên nhọn, nhẹ buông tay, vèo một tiếng bắn ra.

Chỉ nghe lưỡi dao sắc bén xẹt qua trong không khí, lấy thế sắc bén tinh chuẩn bắn trúng phần cổ của con Mai Hoa Lộc, chỉ nghe một tiếng kêu hí vang lên, con Mai Hoa Lộc phịch một tiếng ngã xuống.

Phượng Cửu thấy vậy ánh mắt sáng lên, đang muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, liền nghe thấy thanh âm của nữ nhân ở phía trước nhanh hơn nàng một bước.

“Hay! Tiễn pháp của điện hạ thật tuyệt!”Doanh Tuyết công chúa hai mắt mang theo ái mộ nhìn nam tử một bộ đồ đen, cho dù trong lời nói của hắn không lưu tình thẳng mặt mà cự tuyệt nàng, nhưng, nam nhân xuất sắc như vậy, cho dù bị hắn cự tuyệt thì có làm sao? Vẫn không ngăn được trái tim vì hắn mà rung động, vẫn không ngăn được tình cảm ái mộ của nàng đối với hắn.

Thấy vậy, Phượng Cửu bĩu môi.

Nữ nhân này, người nàng ta đang nhìn chằm chằm chính là nam nhân của nàng, rõ ràng lần nào cũng bị cự tuyệt, vẫn còn cố gắng sấn đến như vậy , da mặt này thật đúng là không phải dày bình thườngMột người hộ vệ xoay người xuống ngựa bước nhanh tiến lên, đem kia con Mai Hoa Lộc nâng ra trực tiếp thu vào trong túi Càn Khôn.

Mà Hiên Viên Mặc Trạch thì thu mũi tên rồi xoay người, ánh mắt lướt qua mấy người phía sau, dừng ở trên mặt nữ nhân nào đó đang ngồi trên lưng ngựa bĩu môi, trong hắc đồng thâm thúy không khỏi xẹt qua ý cười.

Hắn lôi kéo con ngựa quay đầu quay ngược trở vê, lướt qua mọi người, ở trong ánh mắt ủy khuất cắn môi của công chúa Doanh Tuyết đi đến trước mặt Phượng Cửu.

“Nàng muốn săn loài thú nào? Ta săn cho nàng.

”Giọng nói trầm thấp mà từ tính có chút giấu không được sủng nịch, lời này vừa cất lên, hộ vệ xung quanh đều cúi đầu, công chúa Doanh Tuyết thì nhịn không được tiến lên.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui