Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn

Nghe thế, sắc mặt nam tử trẻ tuổi kia đen kịt lại.
Hắn không được? Sao hắn lại không được?
“Khẩu khí của đường muội lớn thật, vẫn chưa thử mà! Sao lại biết ta không được?” Hắn hỏi lại, ánh mắt mang theo vài tia khiêu khích quét qua người nàng, rõ ràng là có ý đồ riêng.
Mà lời này của hắn vừa nói ra, Phượng Cửu vẫn chưa nói gì thì sắc mặt đám người La Vũ cách đó không xa đều đã trầm xuống. Ánh mắt rét lạnh nhìn nam tử kia chằm chằm. Nhất là La Vũ, bàn tay nắm thành đấm bóp chặt các ngón tay, phát ra tiếng kêu răng rắc.
Chiếm tiện nghi từ miệng chủ tử của của hắn? Hừ! Tiểu tử này, hắn nhớ kỹ!
Phượng Cửu thấy ánh mắt của hắn càn rỡ đảo quanh người nàng, hơn nữa hình như lời kia là để cho nàng không hiểu theo nghĩa bình thường. Thấy vậy, nàng chỉ hơi nhíu mày nhìn hắn, khóe môi hơi cong, ý cười chứa đựng vài phần nguy hiểm.
“Ngươi đã muốn thử, vậy thử xem đi! Chỉ hy vọng, ngươi sẽ không hối hận.”
Lão giả kia và mấy nam tử trung niên ở bên cạnh nghe lời này, trong lòng khẽ động, thấy hơi nghi ngờ một chút. Rõ ràng nàng chẳng có thực lực gì, sao có thể tự tin như vậy?
Một nam tử trung niên trong đó thấy vậy, đang muốn mở miệng bảo con của hắn lui xuống, ai ngờ con hắn đã bước lên phía trước.
“Đến đây đi! Ta để muội thử xem sự lợi hại của ta!” Hắn nở nụ cười không có ý tốt, sau đó bày ra tư thế ứng chiến.
Phượng Cửu thấy thế dời bước tới chỗ để vũ khí trên sân luyện võ, lúc ngón tay lướt qua thân kiếm thì hơi dừng lại, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà chỉ thấy nàng lắc đầu mỉm cười. Cuối cùng, chọn một cây mộc côn dài khoảng một thước hai.
“Ngươi không cần chọn vũ khí sao?” Nàng nhướng mày nhìn nam tử trẻ tuổi đối diện. Nghe nói người này là đường huynh của nàng. Nhưng vẫn là đường huynh họ hàng xa cùng lứa, nên cũng không thân.
“Ha ha, đối phó với muội, tay không là được.”
Hắn cất giọng cười lớn. Sau một khắc, trên mặt hiện lên một vẻ xấu xa, nói: “Đường muội, muội cũng nên cẩn thận.”
Vừa dứt lời liền bất ngờ xông lên, tay tạo thành trảo, vừa ra tay đã chụp về phía ngực Phượng Cửu, thấy thế sắc măt của tám người Phượng vệ cách đó không xa tối sầm lại.
“Tên dâm tặc này.”
La Vũ thấp giọng mắng. Thân là nam tử chính trực, lúc nhìn thấy một người có hành động hạ lưu như vậy, hắn thật muốn xông lên đạp cho hai cước.
“Thật làm mất mặt đàn ông.”
Sắc mặt của tám người cũng cực kì khó coi nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ tuổi kia, còn nói gì đến thân thích nữa chứ, có họ hàng thân thích như vậy thì chẳng nhận còn hơn!
Những người khác không mở miệng, chỉ cau mày nhìn cảnh đó. Mà Phạm Lâm để ý vẻ mặt Lãnh Sương đứng cách đó không xa lại lạnh lùng và bình tĩnh nên hơi ngạc nhiên, ánh mắt của hắn lập tức dời đến sân luyện võ. Lần này vừa nhìn xong, chân mày vốn hơi nhíu lại lập tức thả lỏng ra.
Sắc mặt của bạch y nữ tử ở giữa sân hờ hững, nàng chỉ đứng đó không nhúc nhích, mộc côn trong tay cũng giống như thuận tay cầm lên, không có khí thế gì đáng nói. Lúc nàng thấy nam tử trẻ tuổi kia vừa ra tay đã nhắm vào ngực, thì chỉ nhíu mày, nhếch miệng cười khẩy.
Lúc mắt nhìn thấy tay của nam tử trẻ tuổi kia sắp tập kích đến ngực của nàng, chỉ thấy nàng lùi một bước, kết hợp nghiêng người, mộc côn trong tay nhanh chóng vung ra đập xuống các ngón tay nam tử trẻ tuổi. Lúc mộc côn gõ xuống, bọn họ thậm chí còn có thể nghe được tiếng gió.
Sau đó lại vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết của nam tử trẻ tuổi kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui