Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn

Tố Tích nhìn người đang trốn trong trăn lăn trên mặt đất, nhất thời ngơ ngác, nàng tưởng rằng ông tỉnh dậy sẽ giận dữ, ai biết lại trốn trong chăn lăn ra ngoài, còn xấu hổ gặp người ta hơn cả người lần đầu mất thân tiết như nàng?
Nhìn người đang trốn trong chăn, trong lòng nàng khẽ động, nghĩ đến tâm lý trốn tránh sự thật của ông, nếu chuyện đã đến bước này rồi, nếu không đổ thêm dầu vào lửa phỏng chừng sẽ lại quay trở lại, vì vậy nàng nhẫn nại ý cười đang muốn tràn đầy khuôn mặt, cũng không gọi ông mà chỉ lẳng lặng ngồi trên giường nhìn.
Phượng lão thái gia xấu hổ trốn trong chăn chỉ muốn tìm một cái hố chui xuống, ông cư nhiên, cư nhiên lại đem Tố Tích, cho...
Nghĩ đến khi nàng không mảnh vải che thân, vết đỏ đầy trên người cùng với chuyện đêm qua bị ông nghĩ thành cảnh mộng đẹp xuân sắc, ở trong chăn ông chỉ cảm thấy mũi lại bắt đầu chảy máu rồi.
Ông tu tâm dưỡng tính nhiều năm như vậy, từ khi phu nhân ông qua đời, ông chưa từng chạm qua bất kỳ nữ nhân nào, bây giờ, bây giờ lại, lại...
Khí tiết mất hết rồi, không giữ được khí tiết tuổi già rồi!
Nếu như con trai ông hay Phượng nha đầu biết được chuyện này, ông xấu hổ chết cái mặt già này.
Nhưng, nhưng ông ngủ với người ta rồi, dù sao cũng phải chi người ta một câu trả lời thích đáng? Tim ông không chịu thua kém nhảy loạn lên, chỉ cảm thấy thình thịch giống như quay về thời còn trẻ, loại cảm giác này vừa xuất hiện, lập tức khiến ông cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Này, chuyện này phải làm sao mới được đây? Ừm? Sao lại yên ắng như vậy? Không nghe thấy thanh âm của nàng nữa?
Trong lòng ông nghi hoặc, cũng bất an cùng thấp thỏm không yên, cẩn thận kéo chăn xuống, ló đầu ra ngoài nhìn về phía giường, chỉ thấy nàng ngồi đó khóe mắt ửng đỏ, giơ tay áo khóc thút thít.
Thấy vậy, tim ông lập tức như bị ai bóp chặt, không thở nổi, sợ hãi gọi một tiếng: “Tố, Tố Tích?”
Tố Tích buông ống tay áo, đôi mắt ửng đỏ nhìn ông, nhẹ cắn môi, yếu ớt nhìn ông: “Tam nguyên ca, muội là thân con gái trong sạch cho huynh, có phải huynh không muốn chịu trách nhiệm hay không? Nếu quả thực huynh không muốn lấy muội, vậy hiện tại muội sẽ đi nói với đại ca, bảo huynh ấy phái người đưa huynh trở về, sau này muội sẽ không quấn lấy huynh nữa.” Nói xong, nàng đứng lên muốn đi ra ngoài.
“Không phải, Tố Tích, muội đừng hiểu lầm, ta, ta…”
Ông vội vàng một tay kéo nàng lại, một tay ôm lấy chăn đứng lên, nhìn khóe mắt ửng đỏ của nàng, trong lòng ông thở dài, thành thật nói: “Ta, ta không có ý đó.”
“Không có ý gì? Không nghĩ đến chuyện muốn lấy muội sao? Muội biết, muội biết trong lòng huynh không có muội, cho nên mới tùy ý muội vẫn luôn chờ huynh, đợi huynh mấy chục năm, huynh cũng không động lòng, hiện tại muội bảo đại ca đưa huynh về, cũng tránh cho huynh vẫn luôn nhớ đến con trai cùng cháu gái huynh.”
“Không, không phải, trong lòng ta có muội, có muội mà, chỉ là ta, ta…”
Phượng lão thái gia gấp đến độ không biết mở miệng thế nào, ông cũng không biết nói sao cho phải, ông cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ thành như vậy, quả nhiên uống rượu vào là hỏng chuyện, nếu như không uống say, cũng sẽ không khiến mọi chuyện trở nên không thể vãn hồi thế này.
“Sao các ngươi lại canh giữ ở ngoài viện? Tam nguyên tỉnh chưa?”
Phượng lão thái gia một tay đang ôm chăn vừa nghe thấy bên ngoài là giọng nói của đại ca mà ông kết nghĩa, sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, run rẩy nói: “Hỏng, hỏng rồi! Đại ca đến rồi! Sao sáng sớm huynh ấy đã đến rồi?”
Nghe được ông thừa nhận trong lòng có nàng, trong lòng nàng vui mừng không thôi, thấy ông gấp đến độ xoay vòng vòng, vừa hong mang vừa khẩn trương, ngay cả y phục cũng không kịp mặc, cứ thế ôm chăn luống cuống, không nhịn được cười, ném y phục cho ông, sẵng giọng: “Còn không mau mặc vào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui