Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn

Đây…sao lại thế này!” Một vị quốc chủ tức giận đứng lên, giận dữ nhìn con trai mình đang đi vào.
Có thể dẫn con trai đến Phượng Hoàng hoàng triều này nhất định là người xuất chúng nhất trong số các con trai của mình, vốn nghĩ để mọi người thấy khí độ cùng phong thái của con trai mình, ai ngờ lại nhìn thấy hắn mặt mũi bầm dập che che đậy đậy đi vào..
“Rốt cuộc đây là chuyện gì? Ở trong cung của Phượng Hoàng hoàng triều này lẽ nào có người dám động thủ với các con hay sao?” Một tên quốc chủ cũng trầm giọng nói, uy áp toàn thân tỏa ra, cả đại điện đều cảm thấy khí tức ngưng lại.
Những người khác nghe thấy lời của vị quốc chủ kia liền không nói gì nữa, bọn họ chỉ thấy con trai mặt mũi sưng vù, trong lòng đé nén cơn giận, thật sự mất hết mặt mũi.
Chỉ có sắc mặt mấy vị quốc chủ là lộ vẻ tươi cười, ánh mắt uy nghiêm lướt qua tám người kia, tiếp tục bưng trà lên thưởng thức.
Không cần bọn họ quan tâm, người mất mặt cũng không phải con trai bọn họ.
Ừm, so sánh rồi lại nhìn như vậy, hoàng tử của những nước khác cũng chỉ có vậy.
Mấy hoàng tử ngồi phía sau phụ hoàng bọn họ trong mắt cũng hiện lên tia kinh ngạc, vào cung mấy ngày, mấy người này cũng có đụng mặt mấy lần, chỉ là chẳng đáng làm bạn với bọn họ.
Nhưng nghĩ đến hôm nay lại nhìn thấy bọn họ ai nấy đều mầm dập xuất hiện, quả thực hiếu kỳ, mặt bọn họi sao lại bị thương đến vậy? Cũng quá khó coi rồi.
Lúc này, tám vị hoàng tử kia đi vào cũng khó chịu, trên mặt nóng rát, cũng không biết là ngượng hay vẫn đau.
Bọn họ nghe thấy phụ hoàng gọi đến, còn cố ý đi thay bộ quần áo khác mới đến, nếu không lúc này càng thêm nhếch nhác. Chỉ là mất mặt trước mặt quốc chủ và hoàng tử các nước như vậy, bọn họ đều xấu hổ không dám gặp ai.
Nghĩ đến bọn họ đã ký giấy cam đoan, vì thế chuyện này chỉ có thể nuốt trong bụng, bằng không nếu để bọn họ biết được cái mặt này là bị công chúa Phượng Hoàng hoàng triều đánh, đoán chừng sẽ càng thêm mất mặt.
Bọn họ vốn là lấy tám địch một, nhưng cuối cùng còn bị thua, thua đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Mấy người liếc nhìn nhau, cùng nhau hành lễ với các vị quốc chủ, tên hoàng tử của Âm Nhu kia lúc này mới mở miệng: “Là thế này, mấy người chúng con tụ tập với nhau nhàn rỗi nên muốn so tài một phen, chỉ là không ngờ xuống ta đều hơi mạnh mới khiến mặt bị thương thế này, để phụ hoàng và các vị quốc chủ lo lắng rồi, chúng con quả thực không nên.”
Nghe vậy, những người khác cũng hiểu vội vàng đứng lên nói: “Đúng vậy, đều là do chúng con không nên, so tài liền so tài, không ngờ xuống tay một hai chiêu mạnh mẽ, chúng con cũng không nghĩ đến sẽ như vậy.”
Nghe vậy, thần sắc mọi người trong đại điện mỗi người một vẻ. Nhưng làm chủ một nước đương nhiên đều là người tinh anh, lý do thoái thác của bọn họ cũng muốn lừa người khác, bọn họ tin mới lạ.
Có điều người có thể đánh mấy người bọn họ thành như vậy, còn để bọn họ giúp che giấu không dám nói ra, trong cung này có người như vậy sao?
Bọn họ không nghĩ đến nhưng chủ vị Phượng Tiêu liếc nhìn mấy tên hoàng tử kia đã biết, ho nhẹ một tiếng, bưng trà lên nhấp một ngụm, che giấu ý cười bên môi, lúc này mới mở miệng.
“So tài có lợi cho việc thăng cấp thực lực, mấy vị hoàng tử trước kia ở các nước khác nhau cũng hiếm khi gặp nhau, có thể có cơ hội so tài lần này nhất định có được nhiều điều bổ ích.”
Tám người kia nghe thấy thế, hơi cúi đầu ậm ờ đáp một tiếng.
Mà phụ hoàng bọn họ thấy vậy, trong lòng tuy tức giận nhưng cũng không tiện biểu đạt ra ngoài, đang muốn cho bọn họ lui lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui