Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn

Phó viện trưởng cười lớn, đang định đi Đan viện viện xem thử thì thấy một đạo sư vội vã đi tới: “Viện trưởng, không hay rồi, đám học sinh ở Huyền viện nói mãi không nghe, cả đám đều muốn đi tìm người tính sổ, hiện giờ đã có hơn trăm người chạy tới Đan viện rồi!”
Mấy người nghe xong sững sờ một chút, viện trưởng hỏi: “Chuyện gì vậy? Đến Đan viện tìm người tính sổ?”
“Đúng vậy, một trong ba bảo vật của Thiên lâu là lông vũ thất thải lưu ly đã bị một thiếu niên áo xanh đổi lấy, thứ này cả mười đại thiên kiêu trong học viện đều muốn có, nhưng hiện giờ một học sinh mới vào chưa đến một tháng lại có thể đổi được, đám người trong học viện thấy thiếu niên kia đeo lông vũ thất thải lưu ly đi khắp nơi lập tức kích động…”
Đạo sư kia lau mồ hôi, sau đó nói tiếp: “Nhưng thiếu niên này có lẽ cũng không biết chuyện gì xảy ra, vừa đổi xong lông vũ thất thải lưu ly đã chạy đến Huyền viện, đám học sinh Huyền viện chặn hắn lại hỏi xem có phải sau lưng hắn có hậu trường hay không, sau đó hai bên xảy ra mâu thuẫn, hắn không động thủ nhưng toàn bộ học sinh của Huyền viện đều mất hết sức lực nằm la liệt ngoài sân hơn một canh giờ…”
Lão giả ở Thiên lâu nghe xong cũng kinh ngạc, không biết nói gì.
“Đám người Huyền viện sau khi khôi phục lập tức chạy tới Dược viện, nhưng Dược viện nói chỗ họ không có người đó, nên bọn họ chạy tới Đan viện. Có hơn trăm người, không ai cản được, ta sợ xảy ra chuyện nên mới tới đây báo cáo!”
“Làm loạn!”
Phó viện hét lớn lên, hắn biết thiếu niên kia tuy thực lực mạnh, thiên phú cao nhưng lại là người hiền lành phúc hậu, sao có thể đem lông vũ thất thải lưu ly đi khoe khoang được.
Hẳn là hắn đến Huyền viện tìm ca ca Quan Tập Lẫm của hắn, nhưng những đệ tử Huyền viện này cũng thật quá đáng, bọn họ không biết, chỉ dựa vào thực lực của thiếu niên này thì việc kiếm được hai trăm vạn điểm cống hiến không hề khó khăn chút nào.
Tuy có chút nghịch thiên, nhưng thiên tư xuất chúng như vậy, có gì mà hắn không làm được? Đám người Huyền viện đúng là rất quá đáng, bọn họ không có bản lĩnh đổi được thì không có người khác đổi sao?
Nghĩ đến đây, phó viện tức giận quát: “Loạn rồi! Loạn hết rồi! Cả đám không có quy củ!” Hắn quay đầu nói với viện trưởng một tiếng, sau đó dẫn đạo sư của Huyền viện chạy về hướng Đan viện.
Lão giả Thiên lâu nhìn thấy phó viện phất tay áo giận dữ rời đi, không khỏi nhìn về phía viện trưởng: “Thiếu niên kia không phải thân thích của hắn thật sao?”
Viện trưởng cười híp mắt, vuốt ria mép nói: “Ha ha! Đến đây, ngồi xuống đi, ta kể cho ngươi nghe chuyện này.”
Học sinh Huyền viện có người có pháp khí phi hành, có người không có, người có sẽ cho người không có đi cùng, vì vậy chưa tới nửa nén hương thì cả đám đã đến ngọn núi chỗ Đan viện, biết được chỗ ở của Phượng Cửu, cả đám liền chạy tới.
Tôn chấp sự thấy tình huống không ổn, vội vàng lên viện chủ Đan viện tìm mấy đan sư.
Lúc này Phượng Cửu vừa đưa tiễn Diệp Tinh về, đang ở trong phòng tắm rửa, vì vậy không biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài.
Người Huyền viện nổi giận đùng đùng, bao vây quanh viện của Phượng Cửu: “Tiểu tử! Ra đây cho ta!”
“Đi ra đây!”
“Mau ra đây!”
Phượng Cửu đang tắm rửa bỗng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, có chút giật mình, đứng dậy mặc quần áo.
Mà Lão Bạch và Tiểu Hắc đang kiếm ăn trong khu rừng gần đó nghe thấy động tĩnh cũng trở về, thấy đám người của Huyền viện đang quát mắng thì lập tức giận dữ, hét lớn một tiếng rồi đánh về phía đám người đó.
“Ngao!”
Mọi người nghe được tiếng gầm của gấu, vừa nhìn sang thì cả đám lập tức bị dọa sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui