Vừa dứt lời, trước khi đạo sư kia tức giận đã cùng Diệp Tinh đi ra ngoài, ra bên ngoài vẫn có thể nghe được những đạo sư khác đang trấn an Lư đạo sư kia.
“Sao muội lại nói Lư đạo sư có bệnh? Ông ta thật sự bị bệnh sao?” Diệp Tinh nghi hoặc nhìn nàng.
Nghe vậy, Phượng Cửu không khỏi cười, bất đắc dĩ nói: “Ừm, là thật sự có bệnh, chỉ có điều ta nói ông ta không tin!” Nàng lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa, nói: “Tỷ quay về trước đi, tốt nhất đừng dán mắt vào đóa tiểu bạch hoa kia, tối nay ta sẽ đi tìm tỷ.”
Nghe vậy, Diệp Tinh hơi ngớ ra: “Không phải bây giờ chúng ta đi tìm nàng luôn sao?”
“Không cần vội, chúng ta có thời gian một ngày, ta phải trở về chuẩn bị chút đồ trước đã.” Nàng cười, con ngươi trong mắt khẽ động, xẹt qua một tia lạnh lẽo. (Đọc chương mới nhanh nhất tại iread )
“Vậy được! Tối nay gặp.” Nàng nói, lúc này mới rời đi.
Mà Phượng Cửu cũng sau khi nàng rời đi, ngồi phi vũ đi đện động phủ Đan viện.
Bên kia Bạch Nhược Phi biết Phượng Cửu và Diệp Tinh bị mang đến phòng học, trái tim treo lơ lửng, vừa hưng phấn vừa khẩn trương, bọn họ sẽ thế nào? Liệu có bị trục xuất khỏi học viện hay không? Hiện giờ cả học viện đều nhìn thấy bọn họ nhất định sẽ chỉ chỉ trỏ trỏ, danh tiếng hai người bọn họ cũng xem như bị hủy hoại, có điều nàng cũng không xem như nói dối, nàng rõ ràng nhìn thấy trong dãy núi Vạn Thú Phượng Cửu nhào lên người Diệp Tinh.
“Một tên tàn hoa bại liễu còn dám ngày ngày một bộ thanh cao, Diệp Tinh, ta xem ngươi lúc này còn thanh cao được không!” Nàng hận nói, dung nhan ngọt ngào xinh đẹp của nàng bởi vì sự đố kỵ và phẫn hận trên mặt mà trở nên vặn vẹo, thoạt nhìn khó coi dị thường.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Diệp Tinh: “Nhược Phi, tỷ có đó không?”
Nghe được giọng nói này, nàng cả kinh, thần sắc hoảng loạn đứng lên, hơi dừng lại một chút, lúc này mới đi ra, hỏi: “A, A Tinh? Là muội sao? Sao muội đến đây?”
Khi nói đã nhìn thấy một thân ảnh màu trắng bên ngoài đi vào, lập tức nàng vội vàng nở ra nụ cười ngọt ngào bước lên đón: “A Tinh, cuối cùng muội cũng tới tìm ta rồi, gần đây muội không để ý đến ta, ta ngay cả người nói chuyện cũng không có.” (Đọc chương mới nhanh nhất tại iread )
Diệp Tinh bước đến, nhìn nữ tử đang nở nụ cười ngọt ngào kia, con ngươi khẽ động: “Gần đây ta bận nhiều chuyện? Không ra ngoài đi dạo được?”
“Muội không để ý đến ta, gần đây ta đều tu luyện, không ra ngoài, sao vậy?” Tâm nàng khẽ treo lơ lửng, lòng bàn tay chảy mồ hôi.
“Cũng không có gì, chính là gần đây không biết xảy ra chuyện gì, trong học viện đồn đại chuyện ta cùng Phượng Cửu, rất khó nghe.” Nàng nói xong, ngồi xuống bàn, thấy trong viện chỉ có một mình nàng, liền hỏi: “Mấy người ở cùng tỷ đâu? Không ở đây sao?”
Học viện cũng chỉ có học tử Thiên Phẩm có thể ở một mình một tiểu viện, từ Thiên Phẩm trở xuống đều là mấy người chúng một tiểu viện.
“Bọn họ ra ngoài rồi, vẫn chưa quay về.” Nàng nói, rớt nước cho Diệp Tinh, cẩn thận hỏi: “A Tinh, sai muội muốn qua đây tìm ta.”
“Ta không thể đến tìm tỷ sao?”
“Không, không phải, ta không có ý đó.” Nàng vội vàng nói, nhìn nữ tử có giọng nói ôn noãn, thần sắc lại nhợt nhạt, đáy lòng nàng chợt trùng xuống. (Đọc chương mới nhanh nhất tại iread )
Nàng cũng không muốn nghĩ những chuyện bên ngoài là do nàng làm ra?
Đang ngẫm nghĩ chợt nghe nàng nói: “Ta qua đây tìm tỷ muốn hỏi xem, tỷ biết là ai truyền tin đồn ra ngoài hay không?”
Trong lòng Bạch Nhược Phi rơi lộp bộp, sắc mắt cũng thay đổi.