Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn

Cho đến khi, vào giờ khắc đó, sinh cơ của tên Nguyên Anh cường giả đã không đứt, ba người còn lại kinh hãi từ từ lấy lại tinh thần, có chút không thể tin vào mắt mình, không thể tin một tên Nguyên Anh cường giả đã, đã chết như vậy trong tay của một đại linh sư tu sĩ...
Dù cho, đại linh sư này là Huyền Linh thể, dù cho, khế thú của nàng là thượng cổ thần thú, dù cho, trên người nàng có uy lực thượng cổ, nhưng, cường giả cũng có thể xuất Nguyên Anh để tìm con đường sống chứ! Tại sao, tại sao lại chết như vậy được...
Bởi vì không thể tin, một tên Nguyên Anh tu sĩ trong đó bay qua, đỡ tên Nguyên Anh tu sĩ đã chết lên, vừa nhìn, đã thấy một nhát kiếm đâm trúng vào đan điền, tại chỗ của Nguyên Anh, một nhát kiếm gãy, cứ như thế không báo trước xuyên qua cơ thể hắn, chỉ đệ lộ một chút mũi kiếm dính đầy máu bên ngoài y phục.
Cũng ngay lúc này, vốn dĩ hắn chỉ là một tên Nguyên Anh tu sĩ trung niên, nhưng sinh cơ của hắn đã đứt, Nguyên Anh chết đi, dung nhan diện mạo của hắn nhanh chóng héo úa già đi, đến cuối cùng, trở thành một lão già khô gầy già nua không thể nhìn nổi.
Bầu không khí dường như đọng lại, luồng khí tức trầm thấp nhưng bị kìm nén từ bao tên Nguyên Anh còn lại phát ra từ cơ thể, sát khí ngập trời chuyển động trong không khí, tạo thành một luồng khí lưu cuồn cuộn bao vây toàn bộ mọi người, giống như đang ngăn cách liên hệ của bên trong và thế giới bên ngoài, không những ngăn cách, còn cản trở tầm nhìn của bên ngoài.
Khi viện đám người viện trưởng đến gần, liền cảm thấy khí huyết chuyển động khó di chuyển, mấy người có cấp bậc Nguyên Anh vẫn còn tốt, nhưng mấy người đạo sư dần dần kéo dài khoảng cách với viện trưởng, muốn cất bước đi về phía trước, nhưng không thể đến gần.
Đây chính là sự khác biệt của thực lực, chênh lệch một cấp bậc, không phải chỉ cách nhau một nửa bước chân.
“Phượng Cửu, chịu chết đi!”
Bên trong truyền đến một âm thanh lạnh lùng sát ý đầy trời, làm cho những người bị bức tường khí lưu ngăn cản phía bên ngoài kinh hãi đồng thời cảm thấy không thể tin được.
Phượng Cửu vẫn còn sống? Có thể chống đỡ lâu như vậy dưới tay của Nguyên Anh tu sĩ?
“Tiểu Cửu! Tiểu Cửu!”
Quan Tập Lẫm sợ đỏ cả mắt, mặc dù cũng là cấp võ tông, nhưng vào thời khắc này, coi như hắn liều mạng nhào tới, xông vào bức tường khí lưu đó, cũng không cách nào bước vào trong thêm một bước nào nữa.
Không khí ở đây tràn ngập uy lực và khí lưu, mỗi một bước của hắn đều nặng ngàn cân, mỗi khi tiến gần thêm một bước, khí huyết trong cơ thể đều đang sôi trào, lăn lộn, giống như muốn phun ra khỏi lồng ngực.
Cùng hắn còn có Tiêu Diệc Hàn, tuy đã là Trúc Cơ tu sĩ, nhưng trong lúc này, uy lực lớn mạnh này cũng làm hắn không thể bước đi, càng khó bước đi, hắn càng hoảng sợ, ngay cả bọn họ cũng không thể bước đi, với tu vi của Phượng Cửu, thì làm sao có thể ở trong chống đỡ được lâu như vậy?
“Hai người mau lui về phía sau, uy lực và khí lưu ở đây rất mạnh, hai người không chịu đựng được đâu.” Phó viện nói, phất tay áo, dùng một lực đạo đẩy hai người cách xa hàng chục thước.
Nhưng, đang muốn đem Nhiếp Đằng đẩy ra ngoài, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng mang theo một luồng khí lạnh lẽo nhìn hắn, nhất thời hắn ngây người, sao hắn lại theo đến đây? Biết rõ sẽ có nguy hiểm, lẽ nào hắn quen biết Phượng Cửu?
“Ta không đi!”
Nhiếp Đằng thấp giọng nói, nhìn phó viện một cái, ánh mắt nhìn vào luồng khí lưu đó, nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh chiến đấu, trong lòng hắn căng thẳng, lúc này, từ không gian lấy ra một vật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui