Tuyệt Sắc Tà Thần

Một mùa tươi đẹp nữa cuối cùng đã đi qua, trong núi đón lấy mùa đông khắc nghiệt. Mặt hồ kết băng từ lâu, trăm cây tiêu điều, thiên địa một khoảng trời mênh mông.

Thu Thủy đi đến trước mộ Ẩn Kỳ, hắn quét đi tuyết đọng, sửa sang thật tốt mộ phần, ngồi xuống, đổ cho gã một chén rượu, cũng đổ cho mình một chén.

“Vị thế nào? Cả đời này chưa từng uống qua rượu ngon như vậy phải không?” Một bên phẩm rượu, một bên hắn trêu chọc cái người không biết đang thả hồn về phương trời nào:”Đương nhiên rồi, đây là thứ quý hiếm ta đã tìm kiếm khắp nơi, dùng cả một mùa thu để làm ra, phủ bụi vài năm rượu lại càng ngon ngọt, thấy là ông, mới nhanh chóng mang tới cho ông nếm thử.”

Đàm luận rất thoải mái, nhưng một chén đổ xuống, viền mắt Thu Thủy đã hơi ươn ướt, hắn lại cho là bị gió tuyết thổi vào.

Bên cái hồ này, đã có vô số hồi ức hạnh phúc, bi thương của gã, nửa đời sau của Ẩn Kỳ không trải qua những ngày hạnh phúc. Để gã ở nơi này tích góp linh khí, chỉ mong gã có thể sớm siêu độ thành Phật.

“Cuộc sống bên kia có tốt không, nếu gặp sư huynh đệ với sư phụ trước của ta, thay ta gửi lời hỏi thăm bọn họ một tiếng….”

Nước mắt còn đang ngưng tụ trong viền mắt, nâng chén đặt ở trước mộ, người cũng tại nơi ấy, rơi vào trầm tư.

Gió lạnh bạo thổi, mang mùi hương từ xa xôi đến tận đây, làm hắn có thể lập tức cảm ứng được ái nhân đã đến đây.

Đi đến trước mặt hắn, Ngọc Lân tay cầm áo choàng lông cừu khoác lên người hắn, tránh để hắn bị lạnh:”Ngươi có thể đến đây làm Ẩn Kỳ rất vui, được rồi, thời tiết không còn tốt, trở về đi.”

Thu Thủy quay đầu, cầm lấy đôi tay ấm áp của y, đặt ở trước ngực, kéo y vào trong lòng:”Để ta thế này một chút…”

Sơn cảnh bốn phía chung quanh, bọc trong một vùng bạc biếc, mỹ lệ tựa như cảnh cuối xuân năm ấy bọn họ gặp nhau.

Năm tháng trôi qua, cảnh vật xung quanh cũng có chút thay đổi, chỉ có phần nhu tình mật ý kia vẫn trường cửu bất biến, vẫn làm người ta mê đắm như năm ấy.

Kéo tay ái nhân, Thu Thủy đạp tuyết đưa y đến nham độc năm xưa hắn đã chuẩn bị làm ‘Tân phòng’ cho hai người, đốt một gò lữa, hai người kèo vào nhau chà xát tay sưởi ấm cho nhau.

“Thu Thủy, có phải đang nghĩ đến Ẩn Kỳ không?” Tựa ở trong lòng ái nhân, Ngọc Lân nhỏ giọng hỏi.

“Không.” Nhưng mà, tuy rằng mình sẽ buồn, nhưng sẽ không còn đau khỗ nữa.

Mất đi, không thể trở lại, như gã là cái gì đó rất quý giá với mình, lúc này biết đau đang vô cùng hạnh phúc.

Gió lạnh thổi đến cho bọn họ mùi hương thơm ngát từ hoa mai, hòa vào mùi thơm độc nhất trên người ái nhân, trước ánh lữa ấm áp tràn ra, khiến hắn say đắm hơn bất cứ thứ gì.

“Bây giờ ta đang rất hạnh phúc, gần như làm ta quên đi còn có gì cần phải cầu nữa.” Kê đầu lên cổ ái nhân, hắn ngẩn ngơ nói.

“Đồ ngốc..” Ngọc Lân nở nụ cười, xoay người đối mặt với hắn, dựa vào càng chặt:”Ngươi có ta, thực sự không cần thêm gì nữa. Ngươi là của ta, ngươi có ta là đủ rồi.”

Chỉ cần có nơi có thể dựa sát vào nhau như vậy, phiền não và ưu thương có trong lòng dường như không còn tồn tại nữa. còn lại chỉ là những ký ức tốt đẹp. Hắn và Ngọc Lân gặp nhau trong núi rừng mỹ lệ, vừa lại gắn bó với nhau tại đây. Đến trời đông giá rát như vậy mà cũng không cảm nhận được giá lạnh, bọn họ còn cần gì nữa sao?

Không cần, ngoại trừ phần ái tình thắm thiết như ngày xưa.

“Ưm…” Hưởng thụ nụ hôn vô cùng thắm thiết từ Thu Thủy, Ngọc Lân hỏi:”Tại sao không theo ta quay về Hàn Lân Giáo?…”

Thu Thủy không trả lời y, chỉ không ngừng hôn lên da thịt mẫn cảm của y, gió lạnh ùa vào làm y có chút lạnh, như nhanh chóng đã bị bờ môi nóng cháy của ái nhân bù vào:”So với xử lý tạp vụ, bây giờ ta muốn nhàn nhã du dạo chơi mà sống hơn.”

“Thật không?” Cổ bị lộng đau, Ngọc Lân cười nói:”Nhưng ta nhớ kỹ trước đây ngươi một lòng đầy hoài bão, bây giờ lại thay đổi sao?”

Đúng vậy, tại sao trước đây có rất nhiều thứ để theo đuổi, mà hôm nay nhớ đến cũng không có động lực gì nữa?

“Có lẽ là bởi vì ta quá hạnh phúc…” Nâng mặt ái nhân, Thu Thủy cho y một nụ hôn thật nóng ấm, nói:”Những thứ quý giá đều đã ở trong lòng bàn tay ta, không bao giờ cần những thứ khác nữa.”

Ngay lúc hắn thả ái nhân xuống, muốn lắp đầy y, thì một con nai(chắc tg đang nghĩ đến Editor, ts nó =”>~) lạc đường quanh quẩn xung quanh trước cửa động, có vẻ cô độc mà bất lực. Nhìn kỹ, chân tiểu tử kia còn bị thương, có lẽ là do nguyên nhân này mà làm nó không theo kịp đàn.

Yêu thương cười cười, Thu Thủy mang con vật nhỏ vào trong động, dùng bó đuốc làm ấm cho nó, truyền chân khí cho vết thương của nó, chữa trị tận tình cho nó.

“Thật là, mang về một vật như vậy tranh sủng với ta.” Ngọc Lân bĩu môi, nhưng từ vẻ mặt cho thấy y cũng không có một chút bất mãn.

“Nói cái gì buồn cười vậy, nó đã già rồi, sao có thể đoạt sủng của ngươi chứ?” Chữa trị cho nó xong, lại vuốt vuốt lông trên thân nó, lại thả xuống bên cạnh. Gia hỏa này ngược lại có linh tính, có lẽ biết đây là người cứu nó, sẽ không làm nó bị thương, hơn nữa trước đống lữa này ấm áp cực kỳ, lại nằm úp xuống một bên, không muốn đi.

“Nhưng nó ở đây, kế hoạch tốt đẹp của ta cuối cùng lại phải hủy đi.” Đoạt lại ngực ái nhân tựa vào một lần nữa, Ngọc Lân bất mãn mà vẽ một vòng trên mặt. (Gió mát~)

Bị tay y cợt nhã rất ngứa, Thu Thủy nhíu nhíu mi đầu, nói:”Sao vậy chứ? Muốn làm gì, theo ý ngươi làm không phải là được rồi sao?” Vừa nói, nắm tay dò xét tiến vào trong y phục của y, cảm thụ được da thịt nóng đốt.

“Nhưng mà, nó đang ở đây.” Ngọc Lân chỉ chỉ con vật nhỏ bên cạnh:”Dạy tiểu hài tử cũng không tốt.”

Thu thủy nghe vậy, trái lại càng mò mẫn hăng say hơn!”Có hài tử ở một bên mới tốt, ta dạy nó làm sao để sinh tồn!” Nói xong. dứt khoát lộng mở lớp áo dài của ái nhân, làm y mở hay chân vòng quanh thắt lưng của hắn rồi ôm hắn, đồng thời dính vào một chỗ.

“A…” Ngọc Lân cười nhìn nai con một chút, chỉ thấy nó dường như không phát hiện ra gì cả, con ngươi chớp khẽ, đánh một giấc bên cạnh đống lữa. Nhưng vậy y có thể yên tâm mà thực hiện kế hoạch rồi! Cái mông đong đưa ma sát vật trồi lên ở giữa hai chân ái nhân, khởi động tất cả dục hỏa, trong không gian yên tĩnh nơi đây hừng hực bốc lên…

Bên ngoài hang, tuyết dần ngừng rơi, gió tuôn mây hiện, ánh dương tựa ngọc thạch hiện ra, ánh dương màu cam ướm đầy một khoảng núi rừng, dường như đang cho biết những ngày ấm áp sắp đến….

Mặc kệ thời gian trôi đi thế nào, thế sự thay đổi ra sao, ta từ thuở ban sơ cho đến cùng đều thủy chung thuộc về mình ngươi mà thôi.

Hoàn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui