Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Đoàn Cẩm Sơ im lặng, đi tới giường ngồi xuống, sờ sờ sàng đan mới tinh,
trong lòng rối rắm, đệm giường rất dầy, rất mềm, ngồi rất thoải mái, có
rèm và màn ngăn cách, rốt cuộc nàng cũng có một không gian riêng, buổi
tối không cần dựa vào tường ngủ, không cần lo lắng Tiểu Thuận Tử nửa đêm lật người nằm đè lên người nàng, không cần đỏ mặt nghe âm thanh Tiểu
Thuận Tử đứng lên đi tiểu hàng đêm, thuận tiện nhất chính là, nàng ban
đêm cũng có thể dùng bồn cầu rồi!

Còn nữa..., khụ khụ, dường như
thời điểm đại di mụ tới chơi tháng này cũng vừa đến, nàng không phải
thống khổ che giấu tránh xa Tiểu Thuận Tử rồi! Còn nữa..., tháng này
chuyện sử dụng vải bông, cũng có thể tìm tiểu Xuyên tử giải quyết, ha
ha, như vậy tính ra, Bát Đại gia "Hẹp hòi" cuối cùng cũng có chút chỗ
tốt rồi!

Tâm tình chuyển biến, Đoàn Cẩm Sơ hắng giọng một cái bắt đầu giảng giải, "Tiểu Xuyên tử, sau này ở cùng ca, ngươi khỏi phải gọi
ca là tiểu chủ, ca không thích, hơn nữa ta về sau có phải chủ tử phu
nhân của ngươi hay không vẫn còn phải xem biểu hiện của chủ tử ngươi,
làm ca nổi giận, ca và chàng Nhất Phách Lưỡng Tán! (một đao cắt đứt)"

"Khụ, khụ khụ!" Tiểu Xuyên tử bị chấn động nằm ở trên bàn, cơ mặt không ngừng co quắp, "Tiểu, tiểu Sơ tử nãi nãi, giờ cô đừng xưng ca ca chứ? Về sau
lời này, vẫn nên cẩn trọng, không khéo chủ tử hắn......"

"Thôi đi, nhìn tiền đồ ngươi kìa! Tiểu Xuyên tử, ngươi biết tại sao ngươi chỉ có thể làm nô tài không?" Đoàn Cẩm Sơ tức giận mày giương lên, búng tay hỏi.

Tiểu Xuyên tử suy nghĩ một chút, tiếp tục co quắp, "Bởi vì
nô tài không xinh đẹp, nô tài không xinh đẹp là bởi vì mẹ nô tài không
xinh đẹp, mẹ nô tài......"


"Ngừng!" Đoàn Cẩm Sơ trừng mắt,
vội đưa tay ngắt ngang, cuồng mắt trợn trắng nói: "Ngươi nói này kia kia nọ gì? Ta đây tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, thật đúng là mất hết
hiệu quả rồi!"

Tiểu Xuyên tử mê mang mờ mịt......

"Trong nhà có ai không? Tiểu Sơ tử có ở đó hay không?"

Ngoài cửa, đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm âm dương quái khí, hai người trong nhà kinh ngạc.

Tiểu Xuyên tử vội lách người ra ngoài mở cửa, Đoàn Cẩm Sơ nghi ngờ đi theo
phía sau, cửa mở, bên ngoài là hai thái giám eo buộc đai đỏ, đai phục
này, chỉ ngự tiền thái giám mới có!

"Nô tài ra mắt hai vị công công!"

Tiểu Xuyên tử cả kinh, vội quỳ xuống làm lễ ra mắt nói, nói xong, thấy Đoàn
Cẩm Sơ không quỳ xuống, vội lôi kéo quần áo của nàng, chớp mắt ám hiệu,
Đoàn Cẩm Sơ hồi thần, nuốt nước bọt mềm nhũn hai chân, "Nô tài tiểu Sơ
tử gặp qua hai vị công công!"

"Ơ, ngươi chính là tiểu Sơ tử a!
Đứng lên cùng chúng ta đi thôi, hoàng thượng triệu kiến!" Một thái giám đai đỏ kinh ngạc hô lên, nhìn thêm Đoàn Cẩm Sơ mấy lần, vung tay một
cái làm tư thế "Mời".

"Sao? Hoàng thượng triệu kiến ta?" Đoàn Cẩm Sơ kích động, cơ hồ ngã ngửa trên đất, may có tiểu Xuyên tử kịp thời
giữ nàng lại, lập tức hỏi: "Xin hỏi hai vị công công, hoàng thượng sao
đột nhiên triệu kiến tiểu Sơ tử một Tiểu Thái Giám vậy?"

"Hoàng
thượng muốn triệu kiến người nào, chúng ta làm nô tài có thể hiểu được
sao?" Thái giám đai đỏ rất không khách khí gạt ngang, nói xong, cùng gã
kia phất tay áo đi ra, "Tiểu Sơ tử, đi thôi!"

Đoàn Cẩm Sơ chật
vật đứng lên, lông mi chớp chớp không ngừng, đắn đo nhìn sang tiểu Xuyên tử, nhỏ giọng hỏi: "Ta đi hay không đây? Hoàng thượng là đang muốn gì?"

"Tiểu Sơ tử, khẳng định phải đi, cô tùy cơ hành sự, đoán chừng hoàng thượng
nghe được tin gì về chủ tử và cô rồi, cô ngàn vạn lần không thể nói ra
điều gì bất lợi cho chủ tử, biết không?" Tiểu Xuyên tử nhanh chóng thấp
giọng dặn dò.

"Ừ biết rồi."

Đoàn Cẩm Sơ lung tung gật đầu, sau đó vội đuổi theo hai thái giám đai đỏ.

Dọc theo đường đi, nàng căn bản không rảnh thưởng thức cảnh sắc bên ngoài
những cung điện bình thường không thể đến gần này, bi thống quắt cái
miệng nhỏ nhắn, không ngừng tính toán, nếu hoàng đế hỏi Sở Vân Hách tới

kính sự phòng làm gì thì phải trả lời thế nào, nhưng là, suy nghĩ tới
lui, cũng không nghĩ ra được cái lý do nào hoàn mỹ, gần tới Triều Dương
điện thì không khỏi khẩn trương nắm chặt nắm tay, cắn răng thầm mắng,
Bát Đại gia đáng chết, ngươi hại chết bản thái giám! Còn chưa có làm vợ
ngươi, đã bị cha ngươi mời đi uống trà!

Dưới màn đêm, Triều Dương điện hùng vĩ mà tráng lệ, Sắc ngói lưu ly hoàng kim rực rỡ ở đỉnh điện, trên cao giắt đầy vô số chén nhỏ đèn cung đình, chiếu rọi nơi này sáng
như ban ngày.

Bước lên bậc thang, tiến vào cửa điện, hai thái
giám đai đỏ dẫn Đoàn Cẩm Sơ trực tiếp đi đến phòng sưởi ở hậu điện, Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ nhìn lên, chỉ thấy một lão nhân khoảng 60 tuổi tựa lưng
nửa nằm nửa ngồi trên giường, đang đọc quyển sổ nhỏ trên tay, tướng mạo
đoan chính, tóc mai hai bên mặc dù đã hoa râm, tinh thần lại khỏe mạnh,
một lớp long bào mỏng trên người, thần thái uy nghiêm.

Bên cạnh,
một thái giám bốn mươi mấy tuổi khom người đứng hầu, gương mặt rất là
tinh tiền nghiêm cẩn, một thân áo bào đỏ tím, bên hông đeo đai màu đỏ
lại thêu viền vàng. Quy củ quốc gia, Đoàn Cẩm Sơ thầm đoán, theo cấp bậc đai lưng này thì người đó chính là tổng quản thái giám Lộ Văn Minh!

Hai thái giám đai đỏ phía trước quỳ xuống khấu đầu, "Nô tài ra mắt hoàng thượng! Tiểu Sơ tử đã tới!"

Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu thật thấp, theo sau hai người kia, quỳ xuống hành lễ,
"Nô tài tiểu Sơ tử tham kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn
tuế!"

Sở Mộc Viễn rời mắt khỏi quyển sổ quay đầu lại, lạnh nhạt quét mắt một vòng, thanh âm già nua nghiêm túc nói: "Lui ra đi!"

"Dạ, nô tài cáo lui!" Hai thái giám đai đỏ dập đầu một cái, sau đó đứng dậy khom người lui ra.

Đoàn Cẩm Sơ sợ tới mức không dám thở mạnh, thấp thỏm vô cùng, thực không
biết hôm nay là phúc hay là họa, cơ hồ đầu cúi thấp đến sát thảm đỏ.

"Ngươi chính là kính sự phòng tiểu Sơ tử?" Sở Mộc Viễn nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, trầm giọng nói: "Ngẩng đầu lên!"


"Nô, nô tài không dám!" Đoàn Cẩm Sơ co rúm người lại, ngập ngừng môi nhỏ giọng nói.

"Hử?" Sở Mộc Viễn nói một chữ, liếc xéo qua Lộ Văn Minh, nghi ngờ nói: "Lộ
Văn Minh chẳng phải đó là gã thái giám to gan lớn mật kia sao? Thế nào
gặp trẫm lại nhát như chuột rồi hả?"

Mồ hôi mồ hôi đổ mồ hôi
!©¸®! Quả đúng như Đoàn Cẩm Sơ dự liệu! Giờ đây bẩm báo thế nào cùng
hoàng đế lão đầu nhi đây? Cư nhiên......

Lộ Văn Minh khom
người nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, hoàng thượng là Thiên Tử, uy nghiêm
đương nhiên cao hơn Bát Vương gia, cho nên, gã thái giám này chỉ dám to
gan với Bát Vương gia, đến trước mặt hoàng thượng có cho cũng không dám
càn rỡ!"

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy!" Đoàn Cẩm Sơ kích động, lập tức ngẩng đầu cười vuốt theo.

"A? Ha ha, hiện tại gặp trẫm, đây chính là lộ nguyên hình đi!" Sở Mộc Viễn
ngẩn người, tiếp theo cười nhạt, quét mắt qua Lộ Văn Minh, Lộ Văn Minh
囧囧 nín thinh. Ánh mắt dừng trên người Đoàn Cẩm Sơ lần nữa, tán dương
khẽ vuốt cằm, "Quả nhiên là tướng mạo tuấn tú, thật không kém gì nữ nhân a!"

"Khụ......" Đoàn Cẩm Sơ ho một tiếng, đỏ mặt 囧 cực độ,
giựt giựt khóe miệng nói: "Hoàng thượng khen trật rồi! Nô tài tướng mạo
dễ coi, thật ra thì cũng có rất nhiều chỗ không tốt, nô tài luôn bị
người ta gọi là "tiểu bạch kiểm ", cái này khụ khụ..... Rất vũ nhục người!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận