Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Phù Dung cao trong miệng, ngọt mà không ngán, ở giữa còn kẹp một khối màu đỏ anh đào, ăn thật ngon vô cùng.

Nhìn sắc mặt, biểu tình của Đoàn Cẩm Sơ, Sở Vân Hách vui mừng nở nụ cười,
lấy một miếng điểm tâm khác, "Cẩm Sơ, đây là bát bảo mật hương cao, nàng nếm thử xem."

Đoàn Cẩm Sơ cúi đầu cắn nhỏ một miếng, tỉ mỉ nhai, sau đó gật đầu, "Ăn ngon, nhưng ta mới vừa ăn cơm no, ăn không nổi nữa."

"Ách, a, vậy uống chút trà, làm trơn dạ dày." Sở Vân Hách vội châm một tách
trà, cúi đầu thổi thổi, nhấp thử một ngụm nhỏ, mới đưa đến miệng Đoàn
Cẩm Sơ, dịu dàng nói: "Không nóng đâu."

"Chàng......" Đoàn
Cẩm Sơ mím môi, nhìn chằm chằm tách trà trước mặt, trong lòng chua xót,
hắn ân cần chăm sóc, làm nàng không cách nào kháng cự, hoặc là nói, từ
khi bọn họ mới quen, hắn luôn một mực đối tốt với nàng, một mực sưởi ấm
nàng...... Yên lặng hớp một ngụm trà, lại có một giọt nước mắt vội
vàng không kịp nén lăn xuống trong tách, đôi tay nàng bưng lấy, "Ừng ực
ừng ực" hai cái uống xong, từ trên đùi hắn trượt người xuống, không quay đầu lại, trực tiếp đi ra phía bình phong, "Mệt mỏi rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, ngủ ngon!"

"Cẩm Sơ! Nàng đi đâu đó?" Sở Vân Hách tình thế
cấp bách bước nhanh ra cửa, tiến lên níu tay áo nàng lại, thận trọng
hỏi: "Nàng không ngủ cùng ta sao?"

"Vân Hách, ta, chúng ta danh
bất chính, ta còn phải đến phòng tiểu Xuyên tử ngủ." Đoàn Cẩm Sơ thoáng
trầm mặc, nhẹ giọng trả lời.

"Cẩm Sơ, chớ đi, tiểu...

Đoàn Cẩm Sơ quay đầu lại, tâm tình kích động nói: "Vân Hách, chàng có hiểu
không, ta vừa qua một cửa ải của chính mình, không phải là chuyện người
khác nói như thế nào, mà là ta biết rõ ta không thể trách chàng, lại
không cách nào tiếp nhận cùng người khác chung thị nhất phu, ta tự mâu
thuẫn, tự rối rắm, ta mặc dù yêu chàng, nhưng không cách nào buông tha
nguyên tắc của ta, ta...... Ta đi ra giường ngoài ngủ thôi!"

Dừng níu kéo, Sở Vân Hách buông tay, Đoàn Cẩm Sơ vọt ra khỏi bình phong, lao lên giường, ngay cả giày cũng không cởi, chui đầu vào gối nằm, lệ rơi
đầy mặt......

Sở Vân Hách ngây ngô đứng tại chỗ, cách bình
phong, nghe Đoàn Cẩm Sơ nức nở nghẹn ngào, lòng đau như cắt. Không biết
qua bao lâu, tiếng khóc của nàng dần dần nhỏ lại, hắn mới đi ra, ngồi ở
bên giường, nhìn nàng ngủ say, chậm rãi đưa tay, lau đi nước mắt loang
lổ trên má nàng, nhưng, trong mắt hắn, lại từng giọt nóng bỏng rơi
xuống, sợ kinh động nàng, hắn vội vàng giơ tay lên lau sạch, giúp nàng
vén chăn gọn gàng, sau đó, chật vật trở về phòng trong như trốn chạy.

Nằm lên giường, cũng thật lâu không ngủ, một tấm bình phong, ngăn cách bọn
họ ở hai thế giới, hắn thống khổ khi không biết thân phận nàng là nữ
nhi, sau khi biết lại vẫn thống khổ, chịu đựng nỗi khổ tương tư nhiều
ngày thế kia, mới gặp mặt nàng liền mất tích, mới cứu được nàng lại xảy
ra chuyện như vậy, tính tình cương liệt...

........................

Đêm đen nhánh, trăng sáng trốn vào trong mây, đưa tay không thấy được năm
ngón, trong thiên địa, một mảnh tĩnh mật, chỉ có tiếng chim chóc côn
trùng rả rít, vọng về bầu trời đêm, trêu chọc thính giác người.

Giờ phút này, ở nơi khác, trong ngôi miếu đổ nát, không khí tràn ngập căng thẳng, quỷ dị đáng sợ.

Tiêu Nhược Vân chống cây cột đứng lên, anh tuấn trên mặt không một tia huyết sắc, sau lưng là vết thương được Lộ Phi Dương băng bó kỹ khi hắn hôn
mê, giờ phút này nhìn chằm chằm Lộ Phi Dương cùng Hà Linh, trên trán gân xanh nổi lên, giận dữ quát: "Ai cho các ngươi tự ý làm như thế! Bỏ lại
Cẩm Sơ, nghĩa khí các ngươi ở chỗ nào? Không phải nàng là tiểu sư muội
của các ngươi hay sao!"

"Đại sư huynh, tiểu sư muội không sao
đâu, ngược lại nếu ta liều chết mang nàng đi, nàng mới có thể chết! Bát
Vương gia kia rất thích nàng, trường kỳ theo phía sau nàng thế nhưng lại buông tha đuổi bắt chúng ta, mà tiểu sư muội đối với Bát Vương gia cũng tựa như đã động tâm rồi, nàng dữ dội gọi tên Vân Hách, đó là tục danh
của Bát Vương gia! Huống chi, đại sư huynh đang bị trọng thương hôn mê
bất tỉnh, tiểu sư muội trúng phải Mị Hương, chờ huynh tỉnh lại chữa khỏi trọng thương giải độc cho nàng, thì nàng đã sớm chết rồi!" Lộ Phi Dương cau mày, vội vàng giải thích.

"Cẩm Sơ nàng sao lại trúng Mị
Hương? Bắn trúng ta lại là Nhạn Linh tiễn của ta, việc này giải thích
thế nào? Trước đó vài ngày ta mất một mũi tên, ta vẫn chưa nói ra, hai
người các ngươi người nào giải thích cho ta, mũi tên này làm sao đến tay Bát Vương gia?"

Tiêu Nhược Vân... Càng nói càng giận, nhiều
tiếng chất vấn, nổi giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể
chậm rãi ngã xuống!

"Đại sư huynh!"

Lộ Phi Dương cùng Hà
Linh vội vàng đỡ lấy, Hà Linh vội la lên: "Huynh nên nghỉ ngơi trước đi, mất máu quá nhiều đừng nói lâu, đừng nổi giận, ta lấy nước cho huynh
uống, ăn thêm ít đồ."

"Nói cho ta biết, Mị Hương kia có giải dược không?" Tiêu Nhược Vân ngước lên, nhìn chằm chằm Hà Linh hỏi.

"Không có." Hà Linh cúi đầu xuống, hối hận thốt lên.

"Vậy......chuyện kia, nếu Cẩm Sơ còn sống, là đã bị xâm phạm, nam nhân
kia nhất định là Bát Vương gia, có đúng không?" Tiêu Nhược Vân đỏ tươi
hai mắt, nắm chặt quả đấm, thân thể run rẩy như một phiến lá.

Hà Linh ngậm chặt môi, đầu cúi thấp hơn, như là cam chịu.

"Phanh!"

Tiêu Nhược Vân nện một quyền lên cây cột, ngón giữa chảy xuống giọt máu đỏ
tươi, mặt tái nhợt, tinh thần tan nát toàn diện, thì thào nói: "Tại sao? Tại sao phải như vậy? Nàng là của ta, nàng sao lại trúng Mị Hương? Tại
sao chứ?"

"Đại sư huynh, huynh nên nghĩ thoáng một chút, chuyện
cũng đã xảy ra, ngược lại huynh nghĩ xem, nếu tiểu sư muội bảo vệ được
trong sạch, vậy thì khó bảo mệnh, huynh nguyện ý nàng còn sống, hay
nguyện ý nàng chết? Nàng hiện tại mất trí nhớ, trong lòng hoàn toàn quên mất huynh, bây giờ là cùng tặc vi hôn, chúng ta chỉ cầu mong nàng không tiết lộ chuyện về Thiên Anh cho Bát Vương gia là tốt rồi!" Lộ Phi Dương tâm cảnh phức tạp vô hạn... Nói.

Tiêu Nhược Vân nhắm nghiền
đôi mắt, "Ta đương nhiên hy vọng Cẩm Sơ nàng có thể sống, dù là, dù là
nàng đã thất thân, nàng vẫn là nữ nhân thánh khiết nhất trong lòng ta,
ta vẫn còn muốn tìm nàng trở về, giúp nàng khôi phục trí nhớ, không thể
để cho nàng cùng con của kẻ thù ở chung một chỗ."

"Đại sư huynh,
huynh không thể đi, hiện tại khẳng định quan phủ kinh thành đang tập nã
chúng ta khắp nơi, huynh quay lại, không phải là tự chui đầu vào lưới
sao? Trước hết chúng ta hãy về tổng đà, cùng sư phụ bàn bạc kỹ hơn lại
nói." Hà Linh nhìn chằm chằm cánh tay chảy máu của Tiêu Nhược Vân, lo âu không dứt.

"Sáng nay, sau khi ta rời khỏi đó, người nào từng vào phòng của ta? Mị Hương kia từ đâu tới?" Tiêu Nhược Vân đột nhiên quay
đầu, nhìn chằm chằm Lộ Phi Dương cùng Hà Linh, lạnh lùng mà hỏi.

"Đại sư huynh, ta...... Ta không biết......" Hà Linh lập tức khẩn
trương cà lăm, thấp thỏm nhìn về phía Lộ Phi Dương, trong mắt vạn lời
cầu khẩn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui