Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

"Tại sao muốn học khinh công?" Sở Vân Hách lại hỏi, mặc dù giọng bình thản, đôi mắt đen huyền cũng vô tình ẩn hiện tia u ám. Nàng vốn là người Thiên Anh hội, hơn nữa có thể ẩn vào hoàng cung nhất định là biết võ công. Hiện giờ mất trí nhớ quên tất cả, lại muốn học chiêu thức lộ số lần nữa. Muốn làm gì? Hay đã khôi phục trí nhớ, muốn.... thoát khỏi hắn sao?

"Ặc! Ta....!" Đoàn Cẩm Sơ chần chờ, suy nghĩ một chút, quýnh quáng nói nhỏ: "Cũng không phải là đột nhiên ta muốn học đâu...! Lúc trước xem chàng luyện kiếm ở rừng đào, không phải đã nói với chàng rồi sao? Chẳng qua là chàng khỏi phải dạy cho ta, đêm đó lúc Tiểu Thuận Tử ca lẻn đi có dạy ta chút tâm pháp vận dụng khinh công! Còn nói vận khí cái gì chứa trong đan điền, dưới chân thế nào thế nào! Lúc ấy lờ mờ, chỉ nhớ tâm pháp hắn nói, nhưng ta còn chưa làm được! Chạy mấy bước nhưng cũng không bay lên nổi! Cho nên mới muốn Nhiếp Phong làm mẫu cho ta xem đấy!"

"Sơ nhi! Nàng học khinh công là muốn có bản lãnh thoát khỏi ta sao?" Sở Vân Hách không nhịn được hỏi, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, chỉ sợ trong nháy mắt nàng sẽ biến mất.

"Hả? Thoát khỏi chàng?" Đoàn Cẩm Sơ vội ngước mặt lên, kinh ngạc trợn to mắt, hỏi ngược lại: "Ta rời khỏi chàng làm gì chứ? Ta còn chờ gả cho chàng mà!"

"Có thật không?" lòng của Sở Vân Hách đang khẩn trương cũng nhẹ đi một chút, tuấn nhan giãn ra, nắm tay Đoàn Cẩm Sơ: "Vậy chúng ta trở về phòng nói!"

Vào phòng, ngồi xuống trước bàn. Sở Vân Hách cầm một trái dâu tây đỏ tươi từ dĩa bạch ngọc tinh xảo bỏ vào miệng Đoàn Cẩm Sơ. Mình cũng ăn một trái, cười nói: "Sơ nhi! Lúc ấy không dạy cho nàng, là vì ta không rỗi hơi đi dạy cho nàng! Bởi nàng là thái giám mà! Ta bực bội nàng còn không kịp, làm sao nguyện ý dạy nàng? Bây giờ! Nàng nói thật đi, nếu nàng học được cách dùng khinh công, nàng muốn làm gì?"

"Hì hì! Vân Hách! Ta muốn là khi học xong! Thứ nhất là, ta có thể khỏi phải dùng chân đi bộ mệt sống mệt chết, có xuất cung với Tiểu Xuyên Tử nữa cũng nhẹ nhõm hơn nhiều! Thứ hai là, ta có thể như chim nhỏ bay lên trời, cảnh đó thật đẹp biết bao nhiêu! Thứ ba là, mà cũng là quan trọng nhất, nếu ngày nào đó ta lại bị người xấu bắt đi, ta có thể nhân cơ hội chạy trốn đó!" lý do Đoàn Cẩm Sơ rất đầy đủ, quan trọng là muốn đề phòng gặp phải Tiêu Nhược Vân cưỡng chế bắt nàng đi!

Sở Vân Hách cau mày, ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc gật đầu nói: "Hai lý do trước nàng nói không sao cả! Quan trọng chính là điểm thứ ba, cũng có lúc nàng ở ngoài tầm mắt của ta, lỡ như xảy ra những chuyện tương tự như vậy nữa, nàng cũng không phải bó tay chờ chết! Ha ha! Chỉ cần không phải tiểu nha đầu nàng muốn dùng khinh công bỏ trốn khỏi ta, vậy ta sẽ dạy cho nàng!"

"Ai da! Chàng lo lắng quá rồi! Ta là của chàng, sao phải chạy trốn chứ? Trừ phi chàng làm chuyện có lỗi với ta, chọc ta thương tâm, vậy ta sẽ!" Đoàn Cẩm Sơ choàng tay lên cổ Sở Vân Hách, cười ngọt ngào.

"Ha ha! Được! Vậy ngày mai dậy sớm một chút! Ta dẫn nàng đến bãi đất trống sau rừng đào dạy nàng!" Sở Vân Hách cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên cánh môi mềm mại của Đoàn Cẩm Sơ, khẽ nói.

"Được được được! Vậy chúng ta mau nghỉ ngơi! Ngủ sớm dậy sớm! Ta nhất định phải mau học được, nhanh nhanh thể nghiệm cảm giác bay lượn, làm một nữ hiệp!" Đoàn Cẩm Sơ nghe xong, lập tức kích động, tưởng tượng cảnh mình nhảy lên một cái thật cao hoặc cảnh bay trên trời, đôi mắt sáng rỡ lấp lánh.

"Muốn làm nữ hiệp gì chứ? Chỉ cần nàng tự chăm sóc mình thật tốt là được!"

Sở Vân Hách cau mày, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ đi về phía giường lớn, thân thể hai người ngã xuống, Đoàn Cẩm Sơ cười vui vẻ, nhưng bất chợt ngừng lại: "Vân Hách! Ngày mai nhất định phải đi Tĩnh Vương phủ sao? Ta không muốn đi làm sao bây giờ? Ta có cảm giác An Tĩnh Vương dường như nhìn ra ta là nữ nhân, ánh mắt kia là lạ, ta rất lo lắng!"

"Đừng sợ! Có ta ở đây! Ngày mai phải đi, họp mặt như vậy luôn phải đi, huống chi Nhị ca cũng mang danh nghĩa Nhị tẩu ra mời, sao ta có thể không đi được?" Sở Vân Hách dịu dàng nói, đồng thời đưa tay cởi áo Đoàn Cẩm Sơ. Đoàn Cẩm Sơ ngồi dậy, nghĩ đến lời mời hồi sáng kia của Sở Vân ly, hồ nghi nhìn hắn, giọng chua lét: "Chàng không thân với Nhị ca mà lại thân với Nhị tẩu hơn nha!"

"Hả? Sao lại nói vậy?" Sở Vân Hách ngẩn người, dừng động tác lại, cau mày nói: "Nhị tẩu luôn luôn thương ta! Sau khi mẫu phi ta qua đời, ta chỉ có thể đến phủ Đại Tư Mã là nhà mẹ Nhị tẩu! Mẹ đẻ của Nhị tẩu là dì ruột ta, cũng chính là đồng bào tỷ tỷ của mẫu phi ta! Lúc Nhị tẩu chưa xuất giá là biểu tỷ ta, vẫn luôn yêu thương ta rất nhiều! Chỉ là sau đó, trước khi di trượng ta qua đời đã cầu xin phụ hoàng chỉ hôn, gả tỉ ấy cho Nhị ca!" (di trượng: dượng)

"À à! Ra là như thế! Hắc hắc! Vậy là chàng nên đi thăm biểu tỷ chàng!" Đoàn Cẩm Sơ lúng túng cười khúc khích, nàng lại hiểu nhầm rồi, hắc hắc.

Sở Vân Hách tiếp tục cởi áo hai người ra, không nhịn được chọc ghẹo nàng: "A! Tiểu nha đầu nàng, lại ăn giấm chua rồi! Bổn vương nên cao hứng hay là nên tức giận đây?"

"Hì hì! Ta không thèm ghen! Ta rất khoan dung đấy!" Đoàn Cẩm Sơ vịt chết còn cứng mỏ nói.

"Vậy sao? Nếu nàng thừa nhận, tối nay sẽ để cho nàng đi ngủ yên! Nếu không thừa nhận, nàng biết đó, Bổn vương thích nhất là trừng phạt nàng!" Sở Vân Hách cười tà, ánh mắt vô cùng ám muội, đôi mắt đen huyền không an phận nhìn từ từ xuống dưới, đến lúc dính chặt ở trước ngực Đoàn Cẩm Sơ, lập tức độ cong của nụ cười tà ác trên môi càng lớn.

"Khanh khách!" Đoàn Cẩm Sơ cười nắc nẻ, nhanh trí chạy thẳng tới góc giường, hét lớn: "Ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, ta bảo trì trung lập!"

"Không có loại lựa chọn thứ ba! Tiểu nha đầu! Nàng nên ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi!"

Sở Vân Hách bước tới bổ nhào về phía trước, hai người lăn lộn trên giường lớn, mành trướng bung rớt, tiếng cười bên trong không dứt, một đêm đầu thu, ngập tràn xuân ý....

Hôm sau, lúc trời mờ sáng, Sở Vân Hách liền kéo Đoàn Cẩm Sơ rời giường. Đợi thay quần áo rửa mặt xong bước ra cửa, trời đã sáng tỏ, đón ánh dương. Lững thững đi trong rừng đào, nghe cành đào lay động trong gió sớm, phát ra tiếng động rất nhỏ.

Nhìn cánh đào khô rụng xuống đất, có một nửa vùi trong bùn đất, một nửa lưu lại trên mặt đất, lòng Đoàn Cẩm Sơ khẽ xúc động, nhẹ ngâm: 

"Dịch ngoại đoạn kiều biên,

Tịch mịch khai vô chủ.

Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu,

Canh trước phong hòa vũ.

Vô ý khổ tranh xuân,

Nhất nhậm quần phương đố.

Linh lạc thành nê niễn tác trần,

Chỉ hữu hương như cố!"

"Sơ nhi! Thật là tài hoa không ít!" Sở Vân Hách không khỏi lên tiếng cảm thán.

"Ha ha! Ta làm cái gì chứ! Chỉ là nghe được ở nơi khác! Nhưng mà cảm thấy hợp với phong cảnh! Nên thuận miệng đọc ra thôi!" Đoàn Cẩm Sơ cười giải thích. Nói xong, đột nhiên nhớ lại mình đang mất trí nhớ, nên bổ sung: "Nếu chàng hỏi ta nghe được ở đâu, ta cũng không biết, dù sao trong lòng đã nhớ bài từ này!"

Sau khi nghe xong Sở Vân Hách cũng không tra cứu thêm, vui vẻ đưa Đoàn Cẩm Sơ đi thẳng đến mảnh đất trống sau rừng đào, đánh giá chung quanh một lượt, nói: "Sơ nhi! Ta dạy nàng ở đây! Trước tiên nàng nói một lần cho ta nghe tâm pháp Tiểu Thuận Tử dạy nàng! Ta dựa theo tâm pháp để hướng dẫn nàng cách vận dụng!"

Lục Du có nhiều bài thơ và từ nổi tiếng, cụ thể có thể search trên thivien. Có điều đã xem thơ Lục Du thì không thể không xem các bài thơ hoặc từ của ông về hoa mai, nổi tiếng nhất có lẽ là bài từ Vịnh Mai (theo điệu Bốc Toán Tử, nghĩa là thầy bói)

卜算子-梅  

驛外斷橋邊,

寂寞開無主。

已是黃昏獨自愁,

更著風和雨。

無意苦爭春,

一任群芳妒。

零落成泥碾作塵,

只有香如故。

Bốc toán tử - Mai

Dịch ngoại đoạn kiều biên, 

Tịch mịch khai vô chủ 。 

Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, 

Canh trước phong hòa vũ 。 

Vô ý khổ tranh xuân, 

Nhất nhậm quần phương đố 。 

Linh lạc thành nê niễn tác trần, 

Chỉ hữu hương như cố 。

Dịch nghĩa

Bên ngoài dịch, bên cạnh cây cầu gãy,

Lặng lẽ nở khoa không ai hay.

Lẻ loi tự sầu lúc hoàng hôn xuống,

Lại chịu mưa và gió.

Không có ý khổ tranh giành xuân,

Phải chịu các loài cây cỏ ghen ghét.

Héo rụng thành bùn, tan ra bụi,

Chỉ có hương như vẫn còn nguyên.

Dịch thơ (do Nguyễn Xuân Tảo dịch)

Ngoài trạm bên đầu cầu,

Lặng lẽ nở không chủ.

Trời lúc chiều vàng một gợi buồn,

Lại gặp mưa cùng gió.

Phải đâu khổ giành xuân,

Mọi hoa ghen đủ thứ.

Khi rụng thành bùn hoá bụi bay,

Vẫn có hương như cũ.

Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999

Lục Du (1125-1210)

Người Sơn Âm, là nhà thơ yêu nước vĩ đại thời Nam Tống Giữa lúc quân Kim đánh vào Trung Nguyên, ông phải nhiều lần chạy loạn; hoàn cảnh ấy đã rèn cho ông một chí lớn kháng chiến báo đền nợ nước. Khi ông thi đỗ Tiến sĩ, bị Tần Cối chèn ép mãi không được thi thố tài năng với đời. Đến năm 1170, ông vào Tứ Xuyên theo Vương Viêm, sống nơi tiền tuyến, nhờ thế thơ ca của ông phong phú lên rất nhiều. Sau ông theo giúp Phạm Thành Đại là bạn thân của ông. Thấy triều đình chỉ uốn gối cầu hòa, không có chí kháng chiến, ông đành ngâm thơ uống rượu cho qua ngày tháng. Có người cười ông là phóng đãng, ông liền tự đặt tên cho mình là "Phóng ông". Lúc này ông đã ngoài năm mươi tuổi. Năm 1178, ông trở về Lâm An, rồi lại ra làm quan ở các địa phương. Ông đã đem lại nhiều lợi ích cho dân. Vì trước sau giữ chủ trương kháng chiến, bị bọn cầm quyền đương thời ghét, nên ông bỏ quan trở về sống nơi quê hương Sơn Âm, đến chết vẫn không quên việc nước.

Thơ ông hiện nay còn lại trên 9.000 bài, nội dung phong phú, có ảnh hưởng lớn đối với đời sau


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui