Tuyệt Sắc Tiểu Thái Giám


Ngày hôm sau Lâm Bảo Nhi từ sớm đã mở to hai mắt, trong cái hoàn cảnh lạ lẫm này, trong lòng nàng rất không kiên định.
Khi nàng đang mặc quần áo bỗng nhiên cảm thấy được trên người lành lạnh, hóa ra bên ngoài trời đang mưa, sắc trời thật u ám, hạt mưa bụi thanh sắc giống như những hạt châu bị đứt, từng chút một rơi xuống trên mặt đất, tạo nên một chuỗi bọt nước.
Lâm Bảo Nhi đã thật lâu không có gặp qua cảnh mưa, hình như từ khi nàng đi đến nơi này cho tới bây giờ đây là trận mưa đầu tiên.
Nàng nhịn không được đi dưới mưa, mặc cho nước mưa thấm vào y phục của mình ướt nhẹp, sợi tóc ướt sũng dính vào hai má của nàng, cảm giác mát nhè nhẹ.
“Thì ra Long cô nương thích mưa.”
Độc Cô Hiểu cầm một cái ô giấy dầu màu xám, vô thanh vô tức* đứng ở phía sau cách Lâm Bảo Nhi không xa.
*Vô thanh vô tức: ko âm thanh, ko tiếng động
“Ngươi như thế nào lại ở nơi này?” Lâm Bảo Nhi quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn.
“Khoái Phi không thấy đâu, ta đang tìm nó”
“Con chim ngốc. . . . . . Tám phần là lại lạc đường rồi.” Lâm Bảo Nhi mỉm cười đầy khóe mắt, con chim ngốc đó không phải là cố ý chứ? Tuy nhiên việc này với Lâm Bảo Nhi mà nói là một thời cơ rất tốt.
“Ách xì!” Lâm Bảo Nhi đúng lúc hắt xì một cái.
Độc Cô Hiểu đứng bên cạnh sắc mặt không đổi bộ dáng thờ ơ, giọng nói bình tĩnh hỏi câu, “Ngươi có khỏe không?”
“Ừm, hoàn hảo. . . . . .” Lâm Bảo Nhi run run ôm bả vai chính mình, tên Độc Cô Hiểu này thật sự là động vật máu lạnh, hay hắn trời sinh không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc. . . . . .
Xem ra chỉ có giả bộ bất tỉnh.
“A, đầu đau quá. . . . . .” Lâm Bảo Nhi lấy tay đỡ cái trán, thân mình hướng về Độc Cô Hiểu trong lòng ngã đi.
“Long cô nương cô có khỏe không?”
“Ta. . . . . .”
Lâm Bảo Nhi híp mắt, mình thế nhưng ngã vào trong ngực Huyền Song, người này tới khi nào vậy? Thật sự là âm hồn bất tán. (Hàn: *cười không tự chủ*)
“Chủ tử, Khoái Phi ở hoa viên đấy!” Huyền Song một tay cầm ô, tay kia thì đỡ bả vai Lâm Bảo Nhi, gương mặt tái nhợt mỉm cười, “Ngươi đi tìm nó đi! Để ta chiếu cố Long cô nương.”
“Được!” Độc Cô Hiểu nhìn hắn gật gật đầu, bước nhanh về hướng hoa viên.
Huyền song cúi đầu đắc ý nhìn Lâm Bảo Nhi một cái, “Long cô nương, phải cẩn thận thân thể a! Trời lạnh như thế hẳn là nên mặc nhiều quần áo mới tốt, hơn nữa trời còn đang mưa, khụ khụ. . . . . . Thật khiến người nhìn mà tâm đau nha!”
“Không cần ngươi quan tâm.” Lâm Bảo Nhi dùng sức đẩy cánh tay huyền song ra, “Bổn tiểu thư chính là thích tắm mưa! Ngươi thích quản sao? Có thời gian quan tâm đến người khác, chẳng bằng quan tâm chính bệnh tình của ngươi đi, cẩn thận khụ ra ho lao đó.”
Nói xong Lâm Bảo Nhi vung đầu tức giận trở về phòng.
“Khụ khụ.” Huyền song lại ho khan hai tiếng, “Cám ơn Long cô nương nhắc nhở, tại hạ sẽ chú ý nhiều hơn.”
“Có bệnh.”
“Rầm!” Cửa phòng khách bị Lâm Bảo Nhi đóng thật mạnh.
“Ngươi đây là làm gì.” Ngưng Sương che trên đầu chiếc ô hồng diễm lệ thướt tha lượn lờ tiêu sái tiến đến, một đầu tóc đen bay nhẹ, làn váy thất sắc khẽ lay động. Nước mưa rơi xuống tạo hơi nước ánh lên vẻ đẹp bất thực nhân gian yên hỏa bàn**, mờ ảo giống như tiên tử, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ hoa mỹ.
** Bất thực nhân gian yên hỏa bàn: không nhiễm chút khói lửa nhân gian, chỉ những người không cùng nhân gian phàm tục tương đồng. Trong câu trên ý chỉ vẻ đẹp thoát tục.
“Vậy còn ngươi?” Huyền Song ý cười trên mặt nồng đậm, “Ánh mắt vĩnh viễn truy đuổi một người, không mệt mỏi sao?”
“Chuyện của ta, không cần ngươi quản.” Khuôn mặt Ngưng Sương nguyên bản lạnh như hàn băng nhịn không được lại lạnh thêm vài phần.
“Như nhau. Chuyện của ta, cũng không khiến Ngưng Sương cô nương lo lắng.” Huyền Song dứt khoát xoay người, thân ảnh gầy yếu trong mưa càng lộ vẻ đơn bạc. . . . . .
“Đồ cố chấp.” Ngưng Sương đứng ở trước cửa phòng Lâm Bảo Nhi nhìn vài lần, “Tiểu Long Nữ. . . . . . A. . . . . Là chúng ta buồn lo vô cớ đi, Độc Cô Hiểu sẽ không động tình đối với bất cứ ai. . . . . . Bất luận là ai.”
Cơn mưa bất tri bất giác dần dần lớn hơn, chiếc ô giấy dầu hồng sắc ở trong mưa gió lắc lư không ngừng, mái tóc mềm nhẹ của Ngưng Sương dần bị mưa làm cho ướt đẫm, chậm rãi xoay người, bóng dáng tao nhã từ từ đi xa. . . . . .
Lâm Bảo Nhi đứng ở cửa, từ khe hở của chiếc cửa nhìn được vẻ hồng sắc diễm lệ kia dần dần biến mất trong mưa.
Huyền Song, Ngưng Sương, hai người kia đều là chướng ngại lớn nhất của nàng nếu muốn tiếp cận Độc Cô Hiểu, đặc biệt là cái tên Huyền Song kia dường như quyết tâm ngăn cản mình, phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hắn mới được. . . . . .
Một ngày này, trời vẫn thật âm u, tiếng gió mưa rơi không ngừng.
Lâm Bảo Nhi chui ở trong ổ chăn, vắt hết óc chế tác ra hai bộ phương án tác chiến.
Kế hoạch A đánh thẳng, trực tiếp sắc dụ Độc Cô Hiểu, bất quá kế hoạch này cần thiên thời địa lợi nhân hoà, không phải dễ dàng thành công như vậy. (Hàn: 100% thất bại.)
Kế hoạch B chiến thuật quanh co, trước bắt đầu từ trên người những kẻ ở U Lan sơn trang, tìm được một lí do lưu lại đã, sau đó chờ đợi thời cơ chậm rãi tiếp cận Độc Cô Hiểu. (Hàn: 100% thảm hại.)
“Chọn A hay là B đây?” Lâm Bảo Nhi ở trên giường lăn ba vòng, cuối cùng quyết định dùng kế hoạch B, mà mục tiêu nàng lựa chọn sau cùng chính là người mới vừa quen biết không bao lâu Hoàng Tuyền.
Thời điểm bữa cơm trưa hôm nay, người rõ ràng nhiều hơn so với hôm trước, Lâm Bảo Nhi cố ý ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tuyền, cùng hắn chuyện trò vui vẻ.
“Há, đây là Long cô nương rồi!” Một cái hồng y đại thúc vẻ mặt mê đắm tiến tới gần bên cạnh Lâm Bảo Nhi.
Không cần hỏi, vị này nhất định chính là sắc lang trong truyền thuyết Hồng Trần .
“Xin chào, là Hồng Trần đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu!” Lâm Bảo Nhi chớp mắt nhìn Hồng Trần gật gật đầu.
“Ngươi biết ta? Ha ha. . . . . . Không ngờ ta lại có duyên với mỹ nữ như vậy. Ai, người lớn lên đẹp trai chính là không có biện pháp nha!” (Hàn:*ngã ngửa*)
“Này. . . . . . Ha hả, đúng vậy.” Lâm Bảo Nhi một bên cười một bên nhìn Hoàng Tuyền bên cạnh nháy mắt mấy cái.
Hoàng Tuyền ở một bên gật gật đầu phi thường ăn ý.
Hôm nay, giống hệt ngày hôm qua, Độc Cô Hiểu một mình ăn hết mười chén cơm lớn.
Hóa ra Độc Cô Hiểu đang ở độ tuổi phát triển thân thể, Lâm Bảo Nhi âm thầm gật đầu, nói đến nấu cơm chính là sở trường nhất của nàng, nhưng nàng không dám làm, nàng sợ bị Lục Thiên Tuyết nhận ra, nếu bị lộ bằng cái hình thức đó thì có thể mất nhiều hơn được. Cho nên hẳn phải chờ đợi, chờ đợi một cái thời cơ nước chảy thành sông*.
*Nguyên văn ‘thủy đáo cừ thành’: có thể hiểu là ‘nước chảy thành sông’ một câu nói an ủi chờ đợi một thứ tất yếu.
“Ăn thịt, không cần sợ béo, thịt có thể mỹ dung.” Hồng Trần đại thúc cười ha hả gắp một khối hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) vào chén Lâm Bảo Nhi.
“Cám ơn a!” Lâm Bảo Nhi gật đầu với Hồng Trần.
Người kia vẻ mặt thụ sủng nhược kinh rất là hưởng thụ.
“Hoàng tuyền đại ca, ngươi cũng ăn đi.”
Lâm Bảo Nhi mỉm cười gắp cho Hoàng Tuyền, vẻ mặt Hoàng Tuyền lập tức trở nên kích động, “Cám ơn Long cô nương.”
“Đúng rồi!”
Độc Cô Hiểu vẫn cúi đầu bận việc ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn quét mọi người liếc mắt một cái, “Ta có một bức thư tự tay viết, các ngươi ai có thời gian giúp ta đưa đến Ngô Châu đi?”
“Để cho Hoàng Tuyền cùng Hồng Trần đi.”
Huyền Song nghiêm trang nói, “Đi Ngô Châu đường xá xa xôi, bọn họ hai người còn có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Không cần, người ta vừa mới trở về.” Hồng Trần vẻ mặt bất mãn.
“Hả? Vậy kêu Huyễn Thiên đi cũng được, nghe nói Ngô Châu mỹ nữ như mây, không biết Thiên Tuyết có thể yên tâm hay không a!” Huyền Song giả bộ thở dài một cái.
Vừa nghe đến hai chữ “Mỹ nữ”, Hồng Trần lập tức vểnh tai bộ dáng tinh thần sung mãn, “Vẫn nên để ta đi đi, ta cùng Hoàng Tuyền là bạn nối khố, tương đối ăn ý hơn.”
“Được rồi, vậy các ngươi đi đi.”
Độc Cô Hiểu cúi đầu, tiếp tục ăn cơm. . . . . .
Huyền Song chết tiệt. . . . . .
Lâm Bảo Nhi tức giận nhìn hắn, Huyền Song trả lại bằng nụ cười giảo hoạt.
*Ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê.
Trương Lương kế:
Đời nhà Tần, Hàn Quốc có một vị quý tộc tên gọi Cơ Lương. Ông bày mưu ám sát Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa nhưng không thành công, vì để trốn tránh lệnh truy nã, ông đành phải đổi tên thành Trương Lương. Ít có ai ngờ, Trương Lương sau này lại trờ thành trọng thần túc trí đa mưu dưới trướng Hán Cao Tổ – Lưu Bang.
Tổ Tiên của Trương Lương nguyên là người Hàn trong nước, ở thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc, gia tộc ông được Hàn Hậu trọng dụng, về sau nước Tần tiêu diệt Hàn Hậu, Trương Lương bán hết cả gia tài để mưu cầu võ sĩ giúp đỡ, dùng một trăm hai mươi cân sắt đúc thành ám chùy, ý đồ giết chết Tần Thủy Hoàng tại bãi cát Bác Lãng Sa (nay thuộc huyện Nguyên Dương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), chẳng ngớ ám chùy lại đánh trúng đoàn xe tùy tùng nên kế hoạch bất thành.
Ngày sau, Trương Lương có cơ duyên được hoàng thạch lão nhân truyền thụ Thái Công Binh Pháp. Ông ngày đêm nghiên cứu, sau nhiều lần phỏng đoán, rốt cuộc cũng đã tinh thông mà trở nên vô cùng túc trí đa mưu.
Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa chống nhà Tần. Trương Lương cũng tụ họp hơn trăm trai tráng. Tháng 12 năm 208 TCN Trần Thắng bị giết, tướng Tần Gia lập người dòng dõi nước Sở là Cảnh Câu ở đất Lưu làm Giả Vương (vua tạm thời) của nước Sở. Trương Lương muốn đi theo, đi đến giữa đường thì gặp Lưu Bang, bèn theo Lưu Bang. Lưu Bang cho ông làm tướng coi quản ngựa của quân lính.
Ông mấy lần đem Thái Công Binh Pháp ra trình bày với Lưu Bang, được khen ngợi. Vì vậy, ông quyết định theo Lưu Bang, không đến yết kiến Cảnh Câu nữa. Sau khi phò trợ Lưu Bang thành công diệt Tần lập Hán, ông liền hướng Hán Cao Tổ, cũng tức là Lưu Bang chào từ giã.
Sau khi Trương Lương chết, Tây Hán những năm cuối quân Xích Mi khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn. Có người khai quật mộ phần của Trương Lương lên, vừa mở nắp quan tài ra, chỉ thấy một bức hoàng thạch tượng bay lên cao rồi tan biến vào giữa những đám mây, mà trong quan tài cũng không hề tìm được di cốt Trương Lương, chỉ thấy một cuốn văn thư ghi lại mưu lược ngày trước của ông.
Quá tường thê (thang mây):
Quá tường thê xuất hiện vào kỳ Đông Chu xuân thu thời Chiến Quốc.
Tương truyền, có một lần, Sở Huệ Vương phái Công Thâu Ban (Lỗ Ban) chế tạo thang mây (thang dài dùng để công thành hoặc chữa cháy) vối ý đồ tấn công Tống quốc.
Mặc Tử hay tin, vội vàng đi liên tục mười ngày mười đêm đến Sở quốc tìm gặp Công Thâu Ban, nói – “Phương Bắc có người bắt nạt ta, mời ngươi ra tay trừng trị hắn.”
Nhận thấy Công Thâu Ban không hề có hứng thú, Mặc Tử liền nói tiếp – “Ta sẽ tặng ngươi thật nhiều vàng.”
Công Thâu Ban nghe xong lập tức giận dữ đáp – “Ta chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người.”
Mặc Tử lại nói – “Sở quốc đất đai có thừa, nhân khẩu sung túc, vì cớ gì lại muốn chiếm đoạt thêm đất đai? Tống quốc trước nay không hề đắc tội Sở quốc, vì cớ gì Sở quốc lại muốn dẫn quân tiến đánh? Ngươi chỉ thi hành nhân nghĩa, kiên quyết không tùy tiện giết người, cớ sao lại hỗ trợ Sở Vương tiến đánh Tống quốc? Làm thế không phải là tùy tiện giết người sao?”
Công Thâu Ban tuy nghe Mặc Tử nói xuôi tai, nhưng hắn cũng đành bất lực mà đáp trả – “Ngươi nói rất có đạo lý. tiếc rằng ta đã lỡ nhận lời Sở Vương.”
Mặc Tử nghe xong lập tức xin Công Thâu Ban dẫn đi gặp Sở Vương.
Mặc Tử vừa gặp được Sở Vương liền hỏi – “Có những người, xe tốt ở nhà không thích ngồi, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp xe hư, vải lụa ở nhà không thích mặc, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp vải bố, cao lương mỹ vị ở nhà không thích ăn, lại muốn đi sang nhà hàng xóm cướp cám bã. Dám hỏi Sở Vương, đó là loại người gì?”
Sở Vương đáp – “Đó là kẻ trộm cướp.”
Mặc Tử tiếp tục hỏi – “Sở quốc đất đai năm nghìn dặm, Tống quốc đất đai năm trăm dặm, Sở quốc giàu có khắp thiên hạ, Tống quốc hai bàn tay trắng. Đánh Tống quốc, chuyện đó so với chuyện trộm cướp có gì khác nhau?”
Sở Vương lại đáp – “Tuy rằng nói như vậy, nhưng Công Thâu Ban đa giúp ta chế tạo thang mây, ta nhất định phải dùng nó đánh chiếm Tống quốc.”
Mặc Tử bất đắc dĩ đành phải thỉnh cầu Công Thâu Ban giả vờ bày ra chiến trận. Được Sở Vương đồng ý, Mặc Tử cởi xuống đai lưng giả làm thành trì, tiếp đó cùng Công Thâu Ban dùng gậy gỗ nhỏ làm vũ khí đấu trận.
Mặc Tử làm người thủ thành, Công Thâu Ban theo đó bày ra chín loại binh pháp công kích, thế nhưng không có loại nào thành công. Đến lượt Công Thâu Ban thủ thành, hắn liền liên tiếp thất bại ba trận mà run tay buông xuống gậy gỗ.
Lúc này Mặc Tử mới nói – “Ta đã phái ba trăm đệ tử sang Tống quốc hỗ trợ, bọn họ mỗi người đều biết được một loại binh pháp của ta.”
Sở Vương trầm mặc hồi lâu, sau đó nói – “Ta quyết định không đánh Tống quốc nữa.”
Khổng Tử có khả năng nâng cửa thành lên, thế nhưng ông chưa bao giờ hướng về phía mọi người khoe khoang tài năng. Mặc Tử giỏi cả kỹ năng tấn công lẫn phòng thủ, ngay cả Công Thâu Ban cũng phải nghiêng mình bội phục, thế nhưng chưa bao giờ nghe ai nói ông giỏi dụng binh. Bởi lẽ cả Khổng Tử lẫn Mặc Tử đều hiểu rõ một đạo lý – “Thắng lợi nhất thời không khó, cái khó chính là biết cách vĩnh viễn giữ vững giang sơn.” – Mà việc đó thì phải biết trọng dụng người tài mới có khả năng làm được.
Ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó. tất cả mọi người đều hữu kế sách, kiên quyết không ai nhún nhượng ai. Binh đến ngăn cản, nước đến đắp đê.
Câu nói “Ngươi hữu Trương Lương kế, ta có quá tường thê” chính là mang ý nghĩa như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui