Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

“Điện hạ, ta sớm muộn gì đều là người của ngươi. Nếu đêm nay ngươi muốn ta, ta mang theo thân dơ bẩn này đi phụng dưỡng hoàng đế, hắn nhất định sẽ phát hiện, đây chẳng phải là hỏng đại sự?

Viên Kiệt nghe nàng nói vậy, trầm tư một trận, sau nhẹ nhàng buông nàng, thở dài một hơi nói: “Mỹ nhân nói rất đúng, là ta lỗ mãng rồi.”

Lâm Vũ sửa sang lại quần áo, ánh mắt sâu thẳm chợt lóe, lập tức cười nói, “Điện hạ có phần tâm này, ta chắc chắn giúp ngươi một tay.”

Viên Kiệt thấy mặt nàng giãn ra, nhất thời cảm thấy cả người đều tê dại rồi, lại nhịn không được hôn xuống thật mạnh, rồi sau đó lớn tiếng kêu: “Người tới!”

Những tỳ nữ lập ngoài các lập tức đi đến.

Viên Kiệt quay lưng lại, khe khẽ thở dài, “Mang nàng đi.”

“Vâng!”

Đợi Lâm Vũ ra cửa, Tiểu Nghiêm liền đến phòng Lâm Vũ tìm tiểu Nguyên, thấy nàng còn ngồi một mình chờ Lâm Vũ, nhân tiện nói: “Cô nương chúng ta trò chuyện với Lâm cô nương thật vui, nàng bảo ta mang lời nhắn cho ngươi, đêm nay nàng ở chỗ đó, bảo ngươi không cần chờ nữa.”

“Uh, ta hiểu được.” Tiểu Nguyên cũng không hoài nghi.

Hoa Tiển cung, Tào Thịnh đang tùy ý liếc nhìn tấu chương, lại chưa đem nội dung bên trong nhìn vào, mắt của hắn thỉnh thoảng liếc về phía bức hoạ cuộn tròn cầm trong tay kia, ý thức mơ hồ, hắn không có nghĩ đến tài nghệ vẽ của nàng cũng làm người ta ngạc nhiên như vậy. Người trên bức hoạ cuộn tròn, được nàng miêu tả trông rất sống động, vẻ tươi đẹp trong bức tranh, nét vẽ rõ ràng, khiến hắn không khỏi âm thầm kính phục. Lại nhìn nàng trong bức tranh kia, như tiên nga đoan trang, tao nhã thanh thản, dáng vẻ ngàn vạn.

Hắn rất muốn nhìn xem, nữ tử tuyệt sắc như thế, kỳ tâm có thể ở trăng sáng hay không.

Sau đó một tiếng "Đại nội tổng quản Trương Cửu yết kiến!” truyền đến, tay Tào Thịnh nhẹ nhàng rung động một chút. Hắn buông tấu chương, ngồi ngay ngắn, thấy Trương Cửu tiến vào, vội quỳ xuống thi lễ, hắn nhân tiện nói: “Miễn lễ, ngươi để một mình nàng vào đi. Những người khác đều lui ra.”

“Nô tài tuân mệnh!”

Một lát, cửa điện mở ra, Lâm Vũ đi đến.

Nàng ngẩng đầu, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp, kéo ống quần rung động, mỗi bước bước ra đều giống như đạp ở trong lòng hắn, khiến cho một trận gợn sóng.

Hắn cứ bình tĩnh ngồi như vậy, chỉ cảm thấy tất cả chung quanh tựa hồ đều mất nhan sắc, chỉ tự mình lưu một ít hương thơm, vẻ mặt như ánh bình minh, tư thái giống như tiên tử buông xuống, ánh sáng rực rỡ trong mắt như sao, một khắc này hắn thất thần, cũng đã đánh mất tâm. Nếu nói mẫu hậu là chói lọi so với hoa xuân, như vậy nàng là sáng như trăng thu. Nhìn gi­ai nhân tuyệt sắc gần ngay trước mắt, một cỗ ý niệm tham luyến dĩ nhiên phát sinh.

Lâm Vũ cảm thấy ánh mắt nóng cháy của Tào Thịnh vẫn không có rời đi nàng, mà nàng cũng không che dấu chút nào nhìn hắn, hai người cứ giằng co như vậy. Thẳng đến nàng đi đến dưới bàn vàng, nhẹ nhàng e ấp, “Dân nữ Lâm Vũ khấu kiến hoàng thượng” Tào Thịnh mới giựt mình tỉnh lại, hắn đi xuống bàn vàng, vươn tay nâng tay dài của nàng lên, nàng bất động thanh sắc cúi đầu đứng dậy, lại nghe Tào Thịnh nói, “Ngươi nói, tội khi quân này của ngươi, bảo ta làm sao phạt ngươi?”

Lâm Vũ ngẩng đầu, cũng không có ý thức được hắn lại dùng "Ta” mà không dùng "Trẫm”, thấy con ngươi hắn nhìn mình không chuyển, thích thú đáp: “Dân nữ chỉ muốn lấy công đền bù.”

“Nga? Lập công như thế nào?” Lông mày Tào Thịnh nhíu lại, hắn nghĩ đến nàng đã bị khống chế, lại không nghĩ rằng nàng sẽ thản nhiên nói như thế, nắm tay nàng không buông.

“Hoàng thượng, trong tay áo dân nữ có một viên độc dược, là Trương Cửu lệnh dân nữ cho hoàng thượng ăn vào. Loại độc này tên ‘thất nhật tán’, một khi ăn vào, mặc dù không có bệnh trạng gì, nhưng nếu không có thuốc giải, chỉ có thể sống bảy ngày. Trương Cửu gây nên, đều làLục thái tử Viên Kiệt của Nhạc quốc sai sử. Dân nữ nghĩ đến, hành động của bọn họ phỏng chừng là tại bảy ngày sau.”

Tào Thịnh trầm tư một chút, thấp giọng nói: “Ngươi, trúng độc của bọn họ?”

Nhìn ánh mắt ân cần của hắn, Lâm Vũ gật gật đầu.

“Là độc gì?”

“Diệt thế.”

Tào Thịnh nhất thời cả kinh, độc “Diệt thế” hắn cũng có nghe thấy, không nghĩ tới người nọ lại dùng ở trên người nàng, một loại xúc động muốn giết người đột nhiên sinh ra, hắn lại nói: “Vậy Viên Kiệt là độc Vương?”

“Không, độc Vương cũng không phải Lục hoàng tử Nhạc quốc.” Lâm Vũ cảm giác được hắn nắm chặt hai tay của mình, tựa hồ có chút kích động, kỳ quái, trong ấn tượng đế vương này luôn là tư thái lạnh lùng, đêm nay hình như có chút khác.

“Diệt thế, diệt thế...” Trong miệng hắn lặp lại nhớ kỹ hai chữ này, vừa cẩn thận nhìn Lâm Vũ nói: “Bây giờ ngươi có cảm giác rét run không?” Hắn hồn nhiên không biết giọng điệu của mình đã trở nên mềm nhẹ.

“Không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Tào Thịnh thở ra một hơi, nhưng trong lòng vẫn có ẩn ẩn lo lắng, thầm nghĩ ngày mai nhất định phải phái người sưu tầm tung tích độc Vương kia, tìm thuốc giải cho nàng.

“Hoàng thượng, thủ hạ bọn hắn đông, bố cục cẩn thận, kính xin hoàng thượng trăm ngàn cẩn thận.”

Tào Thịnh nóng lên trong lòng, trên khóe miệng giương lên, “Ngươi đang quan tâm ta sao?”

“Dân nữ chính là không muốn thiên hạ này lại trở nên hỗn loạn không chịu nổi, làm cho dân chúng ở trong nước sôi lửa bỏng.” Đây nên là lý do, Lâm Vũ cảm thấy lời này nói được thực dễ, đã thấy khóe miệng Tào Thịnh kéo xuống dưới, Lâm Vũ lại nói tiếp: “Dân nữ cũng không hi vọng hoàng đế tốt giồng như người bị người mưu hại.”

Nghe lời này, Tào Thịnh nhất thời mỉm cười, lời khen tặng từng làm hắn phiền chán này nói ra từ trong miệng nàng lại làm cho hắn cảm thấy dễ nghe như thế, “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không để cho người cướp đi gi­ang sơn vạn dặm này từ trong tay của ta.”

Lâm Vũ gật gật đầu, lại phát hiện Tào Thịnh còn vẫn nắm tay nàng, thích thú nói: “Vậy tối nay, hoàng thượng an bài dân nữ như thế nào?”

Tào Thịnh nhìn nàng, mỉm cười, “Ngươi lại đây.” Hắn lôi kéo tay nàng, mang nàng vào nội thất, nàng kinh sợ, sợ hãi hắn thật muốn ăn nàng.

Trong nội thất, nàng lại thấy được một bức bản đồ thật lớn, Tào Thịnh chỉ vào bức đồ kia, “Này là lãnh thổ Tiển quốc của ta.”

Lâm Vũ nhìn đến bức hoạ cuốn lớn treo ở trên tường kia, không khỏi cảm khái một trận, nghĩ nàng từng tuyên bố muốn du lịch thiên hạ, quảng bày y đức, mà nay lại thân trúng kỳ độc, bị người quản chế, giữa lúc hoảng hốt, chỉ nghe Tào Thịnh bên cạnh cất cao giọng nói: “Ngươi xem, địa phương này vốn là chỗ lúc trước của Nhạc quốc, đô thành của Nhạc quốc là Dịch Khải, là nơi rất nhiều phú cổ thương gia giàu có, môn phái gi­ang hồ tụ tập. Ta từng theo phục hoàng tấn công Nhạc quốc, chỉ cảm thấy nơi đó sông núi tú lệ, lộ ra một cỗ linh khí. Chúng ta chọn dùng chiến thuật của phụ hoàng, không có tàn sát hàng loạt dân trong thành, tòa thành kia khỏi bị đồ thán, vẫn bảo lưu lấy bộ dáng vốn có.”

Lâm Vũ nghe, tựa hồ ẩn ẩn thấy được vùng sông nước Gi­ang Nam kiếp trước.

Tào Thịnh thấy nàng lâm vào trầm tư, lại chỉ vào một chỗ khác nói: “Nơi này, là nơi của man di...”

Nghe giới thiệu của hắn, Lâm Vũ chỉ cảm thấy từng đợt buồn ngủ lờ mờ đánh úp lại, mấy ngày nay nàng mệt chết đi, không chỉ có thân mệt, tâm càng mệt, nàng chỉ hy vọng có thể hảo hảo ngủ một giấc, tốt nhất không cần tỉnh, người sau khi tỉnh lại, nàng còn phải đối mặt một đống việc phiền não. Nghe nghe, một bàn tay ấm áp chưởng xoa ở trên mắt của nàng, khiến nàng không thể không nhắm mắt, một đạo thanh âm ôn hoà truyền đến bên tai, “Hảo hảo ngủ đi.” Nàng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, ý thức dần dần tan rã, yếu ớt ngả xuống, liền tiến vào một lồng ngực ấm áp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui