Tuyệt Sắc Yêu Phi

Trong ngự thư phòng.

Thật yên tĩnh, Bạch Nghiêu ngồi ở án sau bàn long y, không nháy mắt một cái nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mà Vân Hiểu Nguyệt thì sao? Từ khi bước vào thư phòng này, liền không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở đàng kia, ngẩng đầu nhìn thẳng Bạch Nghiêu, rất bình tĩnh, thật thản nhiên, căn bản không có cảm giác áy náy gì, thật lâu sau, Bạch Nghiêu đột nhiên cười ha hả:

“Vân Hiểu, Trẫm thật sự thật thưởng thức ngươi a, hắc hắc …”

“Cảm ơn Hoàng Thượng thưởng thức, người hay là trước tiên đưa tay ra, cho thảo dân hảo hảo mà vì người bắt mạch đi!”

Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đi tới.

” Được!”

Bạch Nghiêu vươn tay cánh tay, Vân Hiểu Nguyệt hơi híp mắt, cẩn thận bắt mạch, sau một lúc lâu, cười nhẹ:

“Hoàng Thượng, ngươi bị hạ mẫu tử cổ, của ngươi là tử, mà mẫu, không biết ở đâu, muốn giải trừ này cổ, phải tìm được mẫu cổ mới được, bằng không thảo dân nếu động tử cổ, làm cho người có chứa mẫu cổ nhận ra. Hắn một khi thúc dục mẫu cổ, mệnh của người, liền khó bảo toàn!”

“Phải không? Như vậy, Vân Hiểu có biện pháp tìm được mẫu cổ sao?”

Bạch Nghiêu ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh hỏi.

“Tạm thời thật không có biện pháp. Bất quá, thảo dân có thể khai một ít thuốc, cho tử cổ lâm vào ngủ say, nói như vậy, nó liền không cần mỗi ngày hút máu của người, làm người càng ngày càng suy nhược!”

” Được rồi, Vân Hiểu, ngươi kê phương thuốc đi, Trẫm cho thị vệ bên người đi lấy thuốc, như thế nào?”

“Người là nói thị vệ cả ngày đi theo bên cạnh người?”

Vân Hiểu Nguyệt ánh mắt vi hàn, nhàn nhạt hỏi.

” Ừ! Bạch đại cũng ở bên cạnh Trẫm nhiều năm, là ám vệ Trẫm tín nhiệm nhất.”

“Hoàng Thượng, người chưa có giải cổ, trừ bỏ ta cùng Bạch Diệp, người ai cũng không thể tin! Như vậy đi, ta trở về tìm dược, chế biến thuốc pha chế sẵn hoàn, lần sau đưa vào cung, người nhớ kỹ, uống thuốc thời điểm, không muốn cho bất luận kẻ nào thấy, liền ngay cả ám vệ bên người của ngươi cũng giống như vậy, như thế nào?”

” Vậy sao?”

Biểu tình Vân Hiểu Nguyệt có chút ngưng trọng làm ánh mắt Bạch Nghiêu chợt lóe, trịnh trọng gật gật đầu.

“Hoàng Thượng, ta từng đã đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi hạ chỉ huỷ đại hôn của Diệp, ta sẽ giúp người giải quyết chuyện tưới cho đồng ruộng, ta sẽ không nuốt lời, nhưng là Hoàng Thượng, người hôm nay chỉ nói cho Bạch Nhật Tưởng cưới các nàng, nhưng không có nói huỷ đại hôn của Diệp, người không phải là muốn đùa ta đi?”

Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt thẳng ngồi đến trên ghế ở một bên, hỏi.

” Đùa?”

“Ta là nói gạt ta, hử?”

“Vân Hiểu, Bạch Hổ Quốc cũng chỉ có ngươi dám cùng Trẫm nói chuyện như vậy, hắc hắc … Trẫm đáp ứng rồi sự, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, Vân Hiểu, nơi này có một phần thánh chỉ, Trẫm đã thảo xong, chỉ cần biện pháp của ngươi thật sự có hiệu, Trẫm lập tức đóng ngọc tỷ, chiêu cáo thiên hạ, như thế nào?”

Bạch Nghiêu lẳng lặng nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt sau một lúc lâu, đột nhiên cười lớn lấy ra một phần chiếu thư kim hoàng sắc, cười hì hì nói.

” Vây sao?”

Vân Hiểu Nguyệt cao hứng đi qua, cúi đầu vừa thấy, hắc hắc, quả nhiên đúng!

” Được rồi, ta lập tức sẽ nói cho người biết, bất quá, đây là cơ mật, người mài mực, như thế nào?”

Vân Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nhìn Bạch Nghiêu, cười hì hì nói.

” Hửm? Được!”

Bạch Nghiêu thật sâu nhìn Vân Hiểu Nguyệt một cái, trong mắt hiện lên một tia tia sáng kỳ dị, thân thủ cầm lấy nghiên mực mà mài.

Mở ra cẩm lụa trắng noãn, cầm lấy bút lông, Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu vẽ máy xay gió lên bức tranh. Đúng vậy, chính là máy xay gió, trước kia thời điểm ở tổng bộ, nàng rảnh rỗi sẽ vẻ hình, cái gì cũng vẽ, máy xay gió tự nhiên cũng từng vẽ qua, cho nên, bức tranh thật sự kỹ càng, ước chừng sau nửa canh giờ, một máy xay gió tinh xảo sôi nổi trên giấy.

“Được rồi, Hoàng Thượng, chỉ cần có nó, tình huống đồng ruộng thiếu nước của Bạch Hổ Quốc các ngươi, hoàn toàn có thể giải quyết!”

Để bút xuống, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.

“Đây là cái gì?”

Bạch Nghiêu mê hoặc hỏi.

“Cái này gọi là máy xay gió, Hoàng Thượng, ta một đường đi đến Hoàng thành, liền phát hiện Bạch Hổ Quốc các ngươi, đồi núi rất nhiều, điều này sẽ đưa đến tình huống đồng ruộng của các ngươi khai khẩn cực kì không tốt, hơn nữa nguồn nước không cách nào dẫn vào đồng ruộng, cho nên thu hoạch khẳng định rất kém, ta phỏng chừng, lương thực của các ngươi, khẳng định có một phần là bỏ ra số tiền lớn mua từ những quốc gia khác, đây cũng là lý do vì sao thực lực Bạch Hổ Quốc các ngươi thủy chung không bằng Thanh Long Quốc, đúng không?

Ta có thể cam đoan, máy xay gió này của ta, chế tác đơn giản mà giá rẻ, nhưng là, hiệu quả quả thật vô cùng tốt, chỉ cần ngươi cho người giỏi tay nghề trong cung nghiên cứu chế tạo thành công, thu hoạch năm nay, cam đoan sẽ rất hảo.

Còn có, có nó, liền tính nông dân đem đồng ruộng khai khẩn ở trên núi cũng không có vấn đề, ngươi xem, có thể đem núi nhỏ khai khẩn thành ruộng bậc thang, nói như vậy, lợi dụng diện tích lớn tăng nhiều dài, không tới ba năm, Bạch Hổ Quốc hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, kho lúa tràn đầy, như vậy, vàng bạc mua lương thực có thể tiết kiệm để vì các tướng sĩ tăng thêm trang bị, binh lực Bạch Hổ Quốc lớn mạnh, cùng Thanh Long Quốc chống lại, hoặc là hơn cả Thanh Long Quốc, trở thành nước đứng đầu đại lục cũng không chừng.

Hoàng Thượng, máy xay gió này của ta, không phải là đã có thể giải quyết vấn đề của ngươi sao?”

Vừa phác thảo sơ đồ vừa giảng giải, tươi cười tươi ngọt dào dạt ở trên mặt nàng tuyệt mỹ, lạnh nhạt tự nhiên như vậy, tự tin tao nhã, trong lúc nhất thời, Bạch Nghiêu nhìn đến hoa mắt.

“Hoàng Thượng, ta đang hỏi người? Hoàng Thượng…”

Ngẩng đầu, nhìn mắt Bạch Nghiêu thất thần, Vân Hiểu Nguyệt kỳ quái lắc lắc tay, hỏi.

“Vân Hiểu, ngươi…”

Bạch Nghiêu giật mình, con ngươi đen hơi hơi lóe, nháy mắt tràn đầy kinh hỉ không thể tin.

“Trẫm, đại biểu dân chúng Bạch Hổ Quốc, cám ơn ngươi!”

Nói xong, lại thi lễ một cái.

Ặc, không cần phải vậy đâu, đừng dọa ta nha!

Vân Hiểu Nguyệt cấp tốc đưa tay ra nâng Bạch Nghiêu, vỗ ngực một cái, lòng còn sợ hãi nói:

“Hoàng Thượng, có qua có lại mà thôi, người không nên làm ta sợ, ta không dám nhận lễ của người a!”

“Ha ha…”

Bạch Nghiêu cao hứng cười:

“Vân Hiểu, ngươi nói đúng, có nó, dân chúng Bạch Hổ Quốc sẽ không có người đói bụng, Trẫm hôm nay thật cao hứng, Vân Hiểu, ngươi thật là phúc tinh Bạch Hổ Quốc chúng ta, lưu lại được không? Chỉ cần ngươi lưu lại, chức quan Bạch Hổ Quốc này, tùy ngươi chọn!”

A?

Khẳng khái như vậy nha!

Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, sau đó nở nụ cười:

“Hoàng Thượng, ta thật sự thật thích Bạch Hổ Quốc các ngươi, chỉ sợ người không tha cho ta đâu!”

“Ngươi là nói Diệp sao?”

Con ngươi đen Bạch Nghiêu sáng rọi chợt lóe, hỏi.

“Hoàng Thượng thật sự là thông minh! Ta giải cổ cho người, còn đem máy xay gió thực hiện không hề giữ lại nói cho người biết, đều là vì Diệp, ta muốn mang Diệp đi, nhất định phải chữa khỏi cho người, bởi vì nói tóm lại người vẫn là một vị Hoàng Đế tốt, một minh quân, mà Bạch Nhật Tưởng kia, thật sự không được tốt lắm, Hoàng Thượng, ngươi có bỏ được hay không đây?”

Tựa vào trên ghế, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười ngả bài.

“Mang Diệp đi? Vân Hiểu, không có khả năng, Diệp là Thái Tử tương lai của Bạch Hổ Quốc ta, Thái Tử tương lai, nếu là hắn đi rồi, Bạch Hổ Quốc ta làm sao bây giờ? Vân Hiểu, không thể phủ nhận, ngươi là một nhân tài cực kì kiệt xuất. So với những người Trẫm đã gặp kiệt xuất hơn, ngươi nếu có thể ở lại Bạch Hổ Quốc chúng ta, sẽ tiền đồ vô lượng, ngươi thật sự không muốn lưu lại sao?”

Bạch Nghiêu ngẩn ngơ, lập tức cự tuyệt.

“Hoàng Thượng, những lời này, không phải chỉ một người nói với ta, nhưng là Vân Hiểu ta chí không ở triều đình, cho nên vô luận là quốc gia nào để ta làm quan, ta đều sẽ không đáp ứng, trợ giúp các ngươi giải quyết vấn đề tưới đồng ruộng, đã là ta phá lệ, bởi vì ta yêu Diệp, nghĩ phải trợ giúp hắn, cho nên ta nguyện ý, nếu ai dùng mạnh, đó là nghĩ cũng không cần nghĩ.

Hoàng Thượng, cho nên, có chút thủ đoạn không cần thiết, đùa giỡn một chút thì được, bằng không trên mặt mọi người rất khó coi, người nói đúng không?”

Vân Hiểu Nguyệt lẳng lặng nhìn Bạch Nghiêu biểu tình không ngừng biến hóa, lạnh nhạt trả lời.

“Vân Hiểu a…”

Bạch Nghiêu nghe vậy ánh mắt hơi hơi buồn bã, cúi đầu thở dài:

“Ngươi thật sự là quá thông minh, thông minh đáng sợ, xem ra, ngươi đối với Diệp, là bắt buộc mang nó đi, đúng không?”

“Đúng vậy!”

” Được, Vân Hiểu, ngươi cũng biết, Bạch Nhật Tưởng không thể làm Hoàng Đế, mà Bạch Hổ Quốc ta trừ bỏ Diệp, tìm không thấy người có thể làm Thái Tử, chỉ cần ngươi có thể giúp ta tìm được kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, ta để Diệp đi theo ngươi, như thế nào?”

Trên mặt Bạch Nghiêu đột nhiên lộ ra tươi cười, mỉm cười nói.

“Bạch Nhật Tưởng có con hay không?”

Vân Hiểu Nguyệt trong lòng thầm mắng một tiếng lão hồ ly, hỏi.

“Hắn? Không có, Trẫm cũng không có con trai thứ ba, ngươi nói làm sao bây giờ đây?”

” Dòng họ thân thích khác cũng không được sao? Hoặc là con cháu hoàng thúc của người thì sao?”

Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt có chút đau đầu.

“Hoàng thúc sao? Tiên hoàng chỉ có một đứa con trai là Trẫm, hoàng thúc duy nhất thật ra để lại một đứa con trai.”

“Là ai?”

“Bạch Bằng Triển a, hắn được sao?”

Bạch Nghiêu ý cười càng sâu, hỏi.

A???

Hồ ly đáng chết, biết rõ còn cố hỏi, hừ, hắn cũng là người của ta, tự nhiên không được!

“Không được, đương nhiên không được!”

” Vậy… Trẫm cũng không biết phải làm sao, Vân Hiểu, chuyện này, Trẫm giao cho ngươi nghĩ biện pháp, Trẫm lập tức đi triệu tập công bộ đại thần thương nghị, ngươi lập tức trở về Quý Tân lâu đi thôi, Trẫm đi trước một bước!”

Nói xong, Bạch Nghiêu một mặt nụ cười đắc ý, bước đi đi ra ngoài, lại đem một mình nàng ném ở ngự thư phòng!

Đáng chết, thế nào lại không phát hiện ra người kia giảo hoạt như thế? Tức chết ta, xem ra, có thể làm Hoàng Đế, đều không có một người tốt, hừ hừ hừ, tìm không thấy người thừa kế thì sao, cùng lắm thì, ta trực tiếp đưa bọn họ chạy, trốn trong rừng sâu núi thẳm thế ngoại đào nguyên, cho ngươi cả đời cũng tìm không thấy, hắc hắc …

Chủ ý được quyết định, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt lập tức khá hơn, mỉm cười đi ra ngự thư phòng, hướng ngoài cửa cung đi đến.

Trở lại Quý Tân lâu, trời đã tối rồi, vừa bước vào sân, đã nhìn thấy Huyền Kha đứng ở trong sân, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt kia, nhìn chằm chằm, làm cho người ta cảm thấy cả người không thoải mái.

“Ta đói bụng, đem đồ ăn đưa vào trong phòng Nhị Điện hạ!”

Vòng qua Huyền Kha, Vân Hiểu Nguyệt hướng phòng Huyền Dạ mà đi.

“Hôm nay nguyên ngày không trở về đây, nàng đi đâu vậy?”

Phía sau truyền đến thanh âm Huyền Kha ẩn chứa tức giận, nghe giọng điệu này, như là ghen? Không có khả năng, thật là, lại đoán mò!

Lạnh lùng cười, Vân Hiểu Nguyệt xoay người.

“Có liên quan tới ngươi sao?”

“Nàng…”

Gương mặt xinh đẹp của Huyền Kha lập tức trở nên xanh mét, ánh mắt càng thấy sâu thẳm.

“Ngủ ngon!”

Mặc kệ hắn, Vân Hiểu Nguyệt nhảy vào phòng.

Huyền Dạ vẫn như cũ, không tốt cũng không tệ, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi ăn xong bữa tối, phân phó đám người Huyền Nhất nhìn, chậm rãi đi trở về phòng, chuẩn bị tắm rửa một cái, không nghĩ tới vừa vừa đi vào nội thất, đã nhìn thấy trên bàn thả một bộ quần áo ngay ngắn chỉnh tề, mặt trên đặt một phong thơ, quần áo kia, rõ ràng chính là quần áo Tư Đồ Viễn mặc ngày mất tích đó!

( Ụt: Viễn ca đã tái xuất, đoán xem là hoàn cảnh thế nào nào mọi người? Có ai ghét Huyền Kha không nhỉ?)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui