Tuyệt Sắc Yêu Phi

Đêm đã khuya, toàn bộ Hoàng thành đều tĩnh lặng, nhóm thủ vệ Quý Tân lâu cũng mệt mỏi đứng ở đàng kia mà ngủ gà ngủ gật, trong lúc bất chợt, hai đạo thân ảnh như một loại khói nhẹ nhàng quỷ mỵ bay qua tường viện, bay vào tây viện, không cần phải nói, đây tự nhiên là bọn Vân Hiểu Nguyệt.

Ánh trăng sáng ngời, cho nên không cần cầm đèn, trong phòng cũng có thể thấy rất rõ ràng, ý bảo Câu Hồn đem Tư Đồ Viễn đặt trên giường nằm xong, Vân Hiểu Nguyệt bắt mạch hắn, một lát sau, thư thái nở nụ cười:

” Viễn, chàng không sao, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt vài ngày có thể khoẻ hoàn toàn.”

“Nguyệt Nhi, cám ơn nàng!”

Tư Đồ Viễn mắt hạnh phúc đầy ý cười, cường chống cảm giác mê muội, ôn nhu nói.

“Đứa ngốc, chàng là người yêu của ta, ta cứu chàng, đương nhiên là chuyện phải làm! Đừng nói chuyện, lập tức ngủ, chàng yên tâm, ta sẽ không còn cho chàng rời ta nửa bước, biết chưa?”

Ngồi ở bên giường, kéo qua chăn gấm đắp kín cho hắn, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu nói.

” Được!”

Thời gian dài khẩn trương, hơn nữa vừa mới bị thôi tình hương hành hạ, dù là Tư Đồ Viễn cường kiện khí lực như vậy, cũng không chịu nổi, nên tinh thần vừa buông lỏng, nhanh chóng lâm vào bên trong giấc ngủ nặng nề.

“Đi thôi, chúng ta đến gian ngoài đi, ta có lời muốn hỏi chàng.”

Cúi đầu hôn nhẹ một cái ở trên trán Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy nhìn Câu Hồn hồi lâu không thấy, nhẹ nhàng mà nói.


Câu Hồn không nói gì, tay nhẹ nâng, đem Vân Hiểu Nguyệt gắt gao ôm ở trong ngực, lấy vận tốc như tên bay bay đến bên trên giường êm, không có cho nàng cơ hội mở miệng, cuồng nhiệt hôn lên cánh môi tươi ngọt của nàng. Lưỡi mang theo lửa nóng linh hoạt như rắn chui vào, tách hàm răng, mút ngọc dịch ở giữa.

Câu Hồn hôn, cuồng dã như vậy, kịch liệt như vậy, mang theo triền miên tưởng niệm cùng thật sâu tình yêu, hô hấp, dần gấp rút, mắt sáng to nổi lên nồng đậm xuân ý.

Một hồi lâu sau, cho đến khi cả hai đều không thở nổi, Câu Hồn mới dời môi, gò má nóng chôn sâu vào cổ thon dài của Vân Hiểu Nguyệt, thở khẽ thì thầm:

“Nguyệt Nhi, rất nhớ nàng…”

“Ta cũng rất nhớ chàng, Câu Hồn, đêm nay chàng tới thực kịp thời a, giúp ta giải quyết cung tiễn thủ phía ngoài, nếu không, ta cùng Viễn, sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy, lòng ta yêu thích nhất chính là, chàng lại nghĩ ra tuyệt diệu chủ ý như vậy, cho thủ hạ của hắn uống xuân dược? Trời ạ, Câu Hồn, chàng thật sự là tri kỷ cả ta!”

Bàn tay mềm dời xuống, nằm sấp ở trên người Câu Hồn gắt gao ôm, Vân Hiểu Nguyệt vui nói.

“Hừ hừ… Cái gì tới kịp lúc, nhân gia mấy ngày hôm trước liền trà trộn vào Hoàng thành, không nói cho nàng biết thôi, nhìn nàng quá vui vẻ như vậy, trái có phải có, tám phần đem ta quên mất, nhân gia nào dám tới quấy rầy nàng a?”

Quệt mồm lẩm bẩm, Câu Hồn ngữ khí oán giận a.

Chậc chậc chậc, bình dấm chua ngàn năm bị đổ rồi!

“Ghen?”

Vân Hiểu Nguyệt nghe lời oán giận của hắn, ý cười càng sâu, bỡn cợt hỏi:


“Câu Hồn nhà ta chính là hồ ly tinh ngàn năm, ta thích cũng không kịp, làm sao có thể quên mất đây? Không đùa nữa, có phải có tin tức gì quan trọng muốn nói cho ta phải không?”

“Không có, chính là rất nhớ nàng, từ khi nàng đi rồi, ta liền bắt đầu nhớ nàng, đêm không thể say giấc, trà uống cũng không vô, cho nên ta mau mau đem chuyện nàng muốn ta làm làm tốt, sau đó bay tới Hoàng thành tìm nàng nha.

Nguyệt Nhi, nàng thật đúng là lợi hại, đi đến chỗ nào đều có thể tạo nên sóng gió a, tên Đại Hoàng Tử Bạch Diệp kia, là không phải là bởi vì nàng, mới hoãn đại hôn, hiện tại lại bị nàng quấy rối, hủy bỏ đại hôn, hắn có phải cũng là người nàng muốn cưới? Hửm, Nguyệt Nhi…”

Ngẩng mặt lên, chăm chú nhìn Vân Hiểu Nguyệt, trong mắt phượng hồn phách yêu mị khiếp người của Câu Hồn có khẩn trương cùng tràn đầy ghen tuông.

“Câu Hồn, Bạch Diệp, là đại ca Vân Trần Viễn trước kia của ta, ta vừa đến Bạch Hổ Quốc, liền gặp được hắn, ta cho là hắn lúc trước giả chết lừa gạt ta, cho nên ta rất tức giận, vốn muốn gặp được Bằng Triển liền rời Hoàng thành đi tới tìm chàng.

Không nghĩ tới ở phủ Tướng quân gặp được hắn, hắn nói cho ta biết tất cả mọi chuyện, ta mới biết được ta hiểu lầm hắn, mà hắn, cũng không phải thân đại ca của ta.

Câu Hồn, Diệp nói, người hắn từ nhỏ đến lớn vẫn yêu luôn là ta, mà ta, từ lần đầu tiên nhìn thấy của hắn, đã đem hắn đặt vào trong lòng, cho nên lúc hắn chết đi, mới khiến cho ta bị đả kích.

Hiện tại Diệp mất mà được lại, ta như thế nào bỏ buông tay được? Câu Hồn, thực xin lỗi, ta biết chàng rất khó chịu, nhưng là ta cam đoan, có các chàng xong, ta tuyệt đối không lại nhận nam tử khác, được không?”

Câu Hồn đáy mắt khổ sở cùng thương tâm làm Vân Hiểu Nguyệt tâm thương yêu không dứt, nàng biết, nam tử này khi thì tàn nhẫn, khi thì yêu mị đáng yêu, yêu hồ này thích ăn dấm chua, đã đi vào trong lòng nàng, cho nên, nàng nguyện ý giải thích, cũng đưa ra lời hứa hẹn.

“Nguyệt Nhi a…”

Câu Hồn bùi ngùi thở dài, vùi mặt trước bộ ngực mềm mại của nàng, thật lâu sau, nhẹ nhàng hỏi:


“Nàng… yêu ta sao?”

“Câu Hồn, ta nghĩ, ta đã yêu chàng, có lẽ không có yêu nhiều như Viễn, nhưng là ta thật khẳng định, ta đối với chàng, so với thích phải nhiều rất nhiều, Câu Hồn, là chàng tới trước trêu chọc ta, cho nên, cả đời này, chàng trốn không thoát!”

Quyến luyến ôm hắn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.

“Nguyệt Nhi… Cám ơn nàng, nàng phải vĩnh viễn nhớ được lời hôm nay nàng nói nha, vô luận phát sinh chuyện gì, đều sẽ không vứt bỏ ta, phải hay không?”

Câu Hồn bỗng nhiên trừng lớn mắt yêu mị, nghiêm túc hỏi, ánh trăng chiếu lên Câu Hồn, vào giờ khắc này, có vẻ sạch sẽ trong suốt như vậy, trong con ngươi đen tràn đầy ra vẻ mặt, làm Vân Hiểu Nguyệt không chần chờ chút nào, cùng hắn mười ngón giao nhau, kiên định trịnh trọng hứa hẹn:

” Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, tử sinh xa cách, không rời không bỏ!”

” Được, Nguyệt Nhi, có những lời này của nàng, cho dù là để ta mỗi ngày ghen, ta cũng nguyện ý!”

Bịt chặt hai mắt, thu lại đáy mắt đau đớn cùng ảm đạm, Câu Hồn mở ra mắt thủy nhuận, cảm động cùng lửa nóng đích tình làm gương mặt hắn đẹp đẻ tuyệt mỹ càng thêm sáng loá, giống như ngôi sao chói mắt nhất chân trời, trong chớp nhoáng kinh diễm này, vĩnh viễn, khắc vào trong lòngVân Hiểu Nguyệt.

“Ha, chàng cái người này, ta nào có mỗi ngày cho chàng ghen a?”

Vân Hiểu Nguyệt nhất thời bị hắn làm cho mê hoặc, căn bản không nghĩ lại ý tứ trong lời của hắn, đã bị tên yêu hồ này làm cho tức cười.

“Hừ, còn nói không có? Vừa mới nhưng là lòng ta như lửa đốt đuổi đi cứu người, không nghĩ tới, ta lại nghe được một hồi đông cung.

Nguyệt Nhi, ta sắp ghen tị muốn chết, cho nên ta trong cơn tức giận, ta đã đem toàn bộ xú nam nhân phía ngoài đánh ngất  , nếu không nàng ở bên trong làm ra động tĩnh lớn như vậy, bà điên kia lại khóc lại nháo, bọn họ sớm liền xông vào, nàng làm sao có thể dễ dàng giáo huấn Huyền Kha đáng chết kia như vậy?


Nguyệt Nhi a, xem ra, ta cũng muốn thời thời khắc khắc canh chừng nàng mới được, nàng xem, ta bất quá cùng nàng tách ra không bao lâu thôi, tiểu tử ngốc kia lại bị người bắt đi, hai người các nàng, chính là không khiến nhân gia bớt lo, thật là!”

Nghiêng người nằm xuống ôm Vân Hiểu Nguyệt, gương mặt Câu Hồn không thể không nề hà, nhìn biểu tình kia, giống như không có hắn, Vân Hiểu Nguyệt cùng Tư Đồ Viễn, sẽ không có ô dù.

“Hảo hảo hảo, chàng nói đúng, không có chàng, thật đúng không được đâu, Câu Hồn, chờ ta đem chuyện Bạch Hổ Quốc xử lý tốt, báo thù, chúng ta tìm nơi non xanh nước biếc ẩn cư, được không?”

Thoải mái mà tựa vào trong lòng Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.

Ẩn cư?

Cánh tay Câu Hồn căng thẳng, con ngươi đen hiện lên giãy giụa cùng thống khổ, khẽ thở dài:

” Được, chỉ cần Nguyệt Nhi không ghét bỏ ta, chân trời góc biển, ta đi với nàng!”

“Ha, được rồi, ngủ đi, những chuyện khác, đợi ngày mai lại nói!”

Buồn ngủ ngáp một cái, Vân Hiểu Nguyệt nhắm hai mắt lại, thật là thể xác và tinh thần đều mỏi mệt a, mệt mỏi quá!

Trong lòng, truyền đến tiếng hít thở đều đều của Vân Hiểu Nguyệt, thâm tình nhìn dung nhan người trong lòng ngủ say trong lòng, trong mắt Câu Hồn, dần dần tràn ra không muốn buông tay, cùng bi thương: ‘ Nguyệt Nhi nàng cũng biết, ta nghĩ rất nhiều muốn cùng nàng cùng nhau ẩn cư, cùng nàng làm bạn đến già. Đáng tiếc, cuối cùng là hy vọng xa vời của ta, nàng, sớm đã bị hắn chúc phúc, sẽ là tồn tại chói mắt của hậu thế, mà ta, bất quá là quân cờ hèn mọn, tùy thời có thể bị vứt bỏ. Nguyệt Nhi a, cám ơn nàng yêu ta, cám ơn nàng không rời không bỏ, ta sẽ luôn luôn chặt chẽ nắm giữ tay nàng, thẳng đến sinh mạng tận cùng, Nguyệt Nhi…’

Gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua ngọn cây, phát ra thanh âm hơi hơi sàn sạt, bên trong một mảnh yên tĩnh, trên giường êm bóng người ôm nhau ngủ hài hòa như vậy, tóc đen triền miên quấn quanh, giống như lời thề giữa hai người – – cuộc đời này, không rời không bỏ!



( Ụt: Câu Hồn ca ca của ta có nổi khỗ riêng a, oa oa, thương ca ca quá, không biết ” hắn ” trong lời của ca ca là thằng nào, ta muốn chém, ta chém >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận