Tuyệt Sắc Yêu Phi

Trong màn gấm, yên tĩnh như chết, nghe Vân Hiểu Nguyệt tự thuật xong, ba người đều hiện ra trạng thái cương trực, nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt, không nói được một lời, vì tin tức này thật sự là rất rung động!

Thật lâu sau, Câu Hồn hung hăng nói:

“Nữ nhân này, đủ đê tiện! Nguyệt Nhi, không bằng ta liền đi đem gian phu cùng ả dâm phụ kia làm thịt, đỡ phải nhìn chướng mắt!”

“Không được!”

Tuấn nhan Tư Đồ Viễn lạnh như băng, lắc đầu:

“Chu Dũng là Uy Vũ Tướng quân, hắn nắm trong tay chính là quân thủ vệ của Hoàng thành, nếu bộ hạ của hắn biết Chu Dũng ở trong cung chết bất đắc kỳ tử, nhất định bất mãn, nếu Tôn Thừa tướng kia có ý định châm ngòi, Bạch Hổ Quốc liền nguy rồi, đại thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?”

Nghe thấy Tư Đồ Viễn hỏi, Bạch Diệp cả người chấn động, con ngươi đen lộng lẫy như vì sao nháy mắt ảm đạm, nồng đậm bi thương nhanh chóng tràn đầy, cả người trầm xuống, Vân Hiểu Nguyệt thấy mà tâm thương yêu không dứt.

“Câu Hồn, đừng có gấp, quốc yến không phải là còn có năm ngày sao, vẫn kịp chuẩn bị. Như vậy, ngươi ngày mai sẽ đi tìm Bằng Triển, đem chuyện này nói cho chàng ấy biết, cũng may lúc trước Hoàng Thượng đem Ngự Lâm quân bên trong Hoàng thành giao cho chàng ấy, để chàng ấy ở ngày quốc yến đó đem tất cả binh lính đều đổi thành người tin cẩn của chàng ấy, đem trọn Hoàng cung chặt chẽ bảo vệ.

Về phần quân thủ vệ ngoại thành, tuy rằng một nửa là do Chu Dũng nắm trong tay, không phải là còn có một nửa là những người khác nắm sao? Đi điều tra một chút, mấy Tướng quân kia là theo phe nào. Còn có, biết rõ ràng, họ Tôn tại sao muốn giúp Hoàng Hậu, quan hệ chân chính giữa hắn ta và Hoàng Hậu là cái gì.

Hừ, bọn họ một văn một võ cấu kết với nhau làm việc xấu, muốn đem Bạch Nhật Tưởng nâng lên ngôi vị Hoàng Đế ta không xen vào, nhưng là muốn hại chúng ta, bọn họ nhất định phải chết! Viễn, còn chàng, liền phụ trách giám thị Hoàng Hậu kia, quan sát xem ả ta tiếp xúc với những ai, nhớ kỹ, hoặc là không làm, hoặc là phải làm cho triệt để, đưa bọn họ một lưới bắt hết, xem như ta dâng tạ lễ cho Bạch Nghiêu!”

Tay nắm thật chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Bạch Diệp, mặt Vân Hiểu Nguyệt lộ ra sát ý, từng chữ từng chữ phân phó.

” Được, ta đây phải đi tìm Bạch Bằng Triển, đi trước!”

Câu Hồn đột nhiên bổ nhào tới, ở trên môi Vân Hiểu Nguyệt trùng trùng hôn rồi phi thân bay ra ngoài cửa sổ.

“Nguyệt Nhi, ta cũng đi, nàng sớm đi nghỉ ngơi đi!”

Ôn nhu cười cười, nhìn Bạch Diệp ở một bên không nói được một lời nào một cái, Tư Đồ Viễn lải nhải, đứng dậy xuống giường đóng kỹ cửa sổ, đi ra phòng.

Cảm động, đây là cảm xúc tràn đầy trái tim nàng lúc này!

Nàng biết, Câu Hồn cùng Tư Đồ Viễn nói có việc phải đi chủ yếu là giúp cho nàng có một khoảng không gian hảo hảo mà an ủi Bạch Diệp đang thương tâm, người yêu tri kỷ như vậy, thật là làm cho nàng bớt yêu bọn họ một chút cũng khó khăn a!

“Diệp…”

Tràn ra nụ cười xinh đẹp nhất, Vân Hiểu Nguyệt khẽ động, đem Bạch Diệp kéo ngã xuống giường, ghé vào trên người của hắn, ôn nhu thâm tình khẽ gọi.

“Nguyệt Nhi… Vì sao? Nàng ta làm sao có thể đối với phụ hoàng như vậy? Phụ hoàng là thật thật sủng ái nàng ta, dù cho nàng ta phạm phải nhiều sai lầm như vậy, đều nguyện ý tha thứ, nàng ta còn có cái gì chưa đủ đây? Lại… Nàng ta lại sinh ra đứa nhỏ không phải là của phụ hoàng, Bạch Nhật Tưởng lại không phải là con của phụ hoàng, Nguyệt Nhi, ta…”

Mở mắt ra, Bạch Diệp thống khổ nói.

” Diệp, đừng làm khó mình, đây không phải là lỗi của chàng, là sai của ả, ả đáng chết! Diệp, chàng yên tâm đi, phụ hoàng của chàng là người thật kiên cường, cho dù hắn biết, cũng nhất định sẽ không có chuyện gì, chàng không cần lo lắng, được không?”

Ánh mắt trong trẻo đỏ bừng, khiến tâm Vân Hiểu Nguyệt thương yêu không dứt, trong lòng đối ả tiện nhân kia càng là căm thù đến tận xương tuỷ.

” Ta thật lo lắng!

Nguyệt Nhi, nàng biết không? Hắn là phụ thân tốt, khi đó, ta nghĩ đến nàng đã chết, trở lại Hoàng cung xong, ta hàng đêm khó ngủ, phụ hoàng sau khi biết, cũng không hỏi ta nguyên nhân, chính là thường xuyên đến cùng ta trò chuyện, hỏi han ân cần, quan tâm đầy đủ, khiến ta cảm giác thật ấm áp, hắn còn đem mẫu thân truy phong làm quý phi.

Làm đế vương, phụ hoàng hắn làm rất khá, nữ nhân kia, cơ hồ là hậu cung ba ngàn sủng ái một mình ả, ả tại sao có thể thương tổn tâm phụ hoàng như vậy?

Nguyệt Nhi, chuyện này, ta không muốn nói cho phụ hoàng, ta không muốn cho hắn biết, người đàn bà ác độc kia, lại hạ cổ phụ hoàng, muốn để phụ hoàng chết.

Nguyệt Nhi, ta hận ả, ta muốn tự tay giết ả!”

Nước mắt, từng giọt từ trong mắt xinh đẹp của Bạch Diệp mà rơi xuống, tâm Vân Hiểu Nguyệt đau đớn.

Đại ca của nàng, đại ca nho nhã xuất trần, tuấn tú giống như thiên nhân linh hoạt kỳ ảo, con ngươi mãi mãi ôn nhu như nước trong, tại sao có thể xuất hiện tia hận ý trong đó đây?

Tức giận hận ý kia, sẽ làm tim của hắn bị long đong, sẽ làm hắn thống khổ, nàng thích hắn vân đạm phong khinh trong suốt sạch sẽ, nàng không cho phép ai tới phá hư sự trong trẻo trong mắt hắn, cho nên, ả tiện nhân kia ngươi nhất định sẽ chết cực kỳ thảm, nàng cam đoan!

” Diệp, không cần ô uế tay chàng! Mẫu cổ là ở trên người của ả, ả tạm thời không thể chết được, yên tâm, chờ ta giúp phụ hoàng chàng giải cổ xong, ả nhất định phải chết, Diệp, không cần thương tâm nữa, chàng như vậy, ta thật đau lòng, Diệp…”

Khẽ than cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn lên đôi mắt thủy tinh đen xinh đẹp thâm thúy trong suốt, mút đi lệ giọt mặn mặn, Vân Hiểu Nguyệt quyết định đêm nay liền ăn hắn, phương pháp an ủi có rất nhiều loại, nhưng đây là loại trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, nàng thích!

( Ụt: Em thề với tỷ là lần đầu tiên e nghe có cái thể loại an ủi là ” mần thịt ” người ta đó)

Hôn nhỏ vụn cùng ôn nhu, dày đặc hạ xuống, quyến luyến thâm tình, dừng ở cái trán trơn bóng của hắn, lông mi nồng đậm mà thon dài, mũi cao thẳng, phảng phất như một loại tiên đan, tâm đau đớn của Bạch Diệp, dần dần tràn ra tia ấm áp, da thịt trắng nõn lập tức đỏ ửng, đỏ ửng này càng ngày càng đậm, phảng phất ánh bình minh, đẹp kinh người!

“Nguyệt Nhi, đừng như vậy, vẫn là đợi cho chúng ta… ưm!”

Nắm chặt chăn gấm dưới thân, Bạch Diệp mở mắt ra, có chút thẹn thùng muốn khuyên, đáng tiếc lời còn chưa nói hết, môi khêu gợi liền bị ngăn chặn.

” Diệp, chờ đợi thêm nữa, tâm sẽ rất mệt mỏi, cho nên ta quyết định, chúng ta đêm nay liền động phòng, ta yêu chàng, đời đời kiếp kiếp, vĩnh không xa rời nhau!”

Thật sâu nhìn vào mắt của hắn, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu mà kiên định nói.

Nao nao, đau ý trong con ngươi đen của Bạch Diệp dần dần tiêu tán, nhu tình quen thuộc giống như thủy lại hiện lên, nụ cười ấm áp tràn ra khóe miệng:

” Ừm, chúng ta đời đời kiếp kiếp, vĩnh không xa rời nhau, thê tử của Bạch Diệp, vĩnh viễn đều là Nguyệt Nhi, Vân Hiểu Nguyệt!”

“Đứa ngốc!”

Tâm, đột nhiên có chút níu chặt, cúi đầu lại hôn môi của hắn, Vân Hiểu Nguyệt vì nàng không thể cho hắn tình yêu duy nhất, cảm thấy nhè nhẹ không áy náy, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi hắn mang theo nhàn nhạt hơi thở tươi mát, tình yêu trong lòng càng nồng liệt.

“Nguyệt Nhi…”

Tay bắt đầu di chuyển xung quanh người trong lòng, nhàn nhạt ngượng ngùng cùng nóng cháy nửa dưới bụng càng bốc cao, Bạch Diệp nhắm mắt lại, lần đầu tiên chủ động hôn trả.

Nụ hôn của Bạch Diệp, cũng giống như con người của hắn, ôn nhu triền miên, làm cho người ta muốn ngừng mà không được. Cái lưỡi linh hoạt thơm tho của Vân Hiểu Nguyệt cùng hắn dây dưa, một bàn tay kéo ra đai lưng của hắn, luồn tay vào trung y, xoa ngực của hắn.

Thân thể Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt không phải là lần đầu tiên chạm vào, nhưng mỗi một lần cũng làm cho nàng kinh diễm không thôi. Dưới ánh trăng sáng ngời, thân thể bạch ngọc của hắn tựa như trứng gà vừa mới bóc vỏ, trơn bóng trong sáng, lóe sáng bóng, nơi nào đó hồng nhạt, bị không khí lạnh lùng kích thích, hơi hơi đứng thẳng, bởi vì tập võ, cơ bắp rắn chắc cùng đường cong cực kỳ xinh đẹp, phiếm nhàn nhạt phấn hồng, tựa như bánh ngọt dâu tây, thật sự là rất ngon miệng!

“Diệp, chàng làm sao có bộ dạng đẹp như thế, khiến người ta đố kỵ muốn chết!”

Si mê vuốt ve mỗi một tấc da thịt, Vân Hiểu Nguyệt lẩm bẩm hôn lên chỗ mê người kia.

Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên tập kích làm Bạch Diệp hít một hơi khí lạnh, nhẹ nhàng thở hào hển, nâng tay kéo đi y phục Vân Hiểu Nguyệt …

Ưm, thật sự là đệ tử tốt!

Khó nhịn rên rỉ ra tiếng, thoát đi chiếc quần cuối cùng trên người của hắn, Vân Hiểu Nguyệt không chút khách khí, cúi đầu thưởng thức.

Vươn đầu lưỡi, uốn lượn xuống phía dưới, tay nhẹ đặt lên nơi đỏ tươi như dâu tây nào đó, hài lòng nghe thấy hắn càng ngày càng thở dốc dồn dập, ý cười trong mắt Vân Hiểu Nguyệt càng đậm, bàn tay mềm tận tình vuốt ve, sau đó đột nhiên cúi đầu ngậm vào nơi nào đó.

“A! Nguyệt Nhi…”

Chưa bao giờ cùng nữ tử có tiếp xúc thân mật, con ngươi đen Bạch Diệp chợt trợn to, bụng dưới nhanh chóng tụ lại hỏa diễm khiến hắn thực khó kiềm chế, khinh hô một tiếng, theo bản năng nắm chặt hai khoả mềm mại trên hai tay, cực lực xoa bóp.

“Diệp…”

Cảm giác sắp đưa hắn ép đến xuất ra, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, làm cho thân thể hoàn toàn hiện ra ở trước mắt hắn, hương thơm thân thể tuyệt mỹ kia mê hoặc toàn bộ tâm thần Bạch Diệp, làm cho hắn rốt cuộc khống chế không được, gầm nhẹ một tiếng, đem người trong lòng gắt gao áp ở dưới thân, ôn nhu mà cuồng dã luật động.

Trong lúc nhất thời, trên giường lớn sang quý cuộn cuồn sóng, ồ ồ thở dốc bên tai không dứt, Vân Hiểu Nguyệt cắn cánh môi, đè nén xuống thét chói tai, cảm thụ được hắn hữu lực đánh sâu vào, thỏa mãn cùng hạnh phúc ở ngực phòng nổ tung.

Diệp, chờ đợi lâu như vậy, trong nháy mắt này, đều trở nên viên mãn, tình yêu của chàng, hoàn toàn chữa lành vết thương của ta, ta yêu chàng, vĩnh viễn!

Thật lâu, thật lâu sau, bầu trời trăng tròn dần dần ngã về tây, chân trời dần trở nên trắng, trời muốn sáng, trên giường lớn khắc hoa phòng trong, thanh âm nữ tử uyển chuyển rên rỉ như cũ chưa từng tiêu tán, ôm nam tử ở trên người nàng bám riết không buông vẫn đang cày cấy, Vân Hiểu Nguyệt khoái hoạt, cũng thống khổ; mệt mỏi quá a, thắt lưng thật đau, không nghĩ tới, thật là không có nghĩ đến, đại ca trong ngày thường ôn hòa, nhưng lúc trên giường lại mạnh như vậy, trời ạ, mệt đến hôn mê, nhưng là…. Rất thích nha!

“Nguyệt Nhi, nàng thật thơm, ta yêu nàng!”

Trên cơ thể trắng nõn mồ hôi đầm đìa, mới nếm thử tư vị tốt đẹp nên Bạch Diệp thực thích thú, quấn quít lấy Vân Hiểu Nguyệt, một lần lại một lần cùng nàng tận hưởng, nữ tử này hắn đã yêu mười bảy năm, nữ tử này từng khiến hắn một lần đi quỷ môn quan, hiện thời chân chân thực thực hắn hoàn toàn có được, tươi ngọt như vậy, mê người như vậy, hắn thế nào nhịn được?

” Aaaaaaaaaaaa….”

Lại một lần nữa phóng ra dục vọng của bản thân, Bạch Diệp thét lớn một tiếng, gục vào trên người Vân Hiểu Nguyệt.

“Thực xin lỗi, mệt chết nàng rồi, Nguyệt Nhi, nàng thật là một tiểu yêu tinh, khiến ta yêu thế nào cũng không đủ!”

Thỏa mãn ôm thiên hạ tươi ngọt sát vào trong lòng, Bạch Diệp thở khẽ lầm bầm nói nhỏ nhẹ, bàn tay to với vào trong mền gấm, chậm rãi xoa bóp vòng eo bủn rủn của nàng.

” Diệp…”

Thoải mái mà nhẹ nhàng rên rỉ, giống như con mèo nhỏ cọ xát trước ngực ẩm ướt của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cả người nóng bỏng, con ngươi tràn đầy tình dục chớp chớp, mỉm cười ngọt ngào:

“Thật yêu chàng a, chẳng qua, nếu ở tiếp tục như vậy mà nói, hôm nay, ta cũng đừng hòng xuống giường, chàng đoán, nếu phụ thân chàng thấy chúng ta như vậy, nếu hắn biết ta là nữ tử, sẽ là biểu tình như thế nào đây?”

“Tiểu nha đầu, không thể để cho phụ hoàng biết, nếu không chúng ta liền không đi được, hắn nhất định sẽ khiến nàng làm Thái Tử phi của ta.

Nguyệt Nhi, nàng là gió, chịu không nổi nửa điểm trói buộc, ta không đồng ý giam cầm nàng, ta chỉ muốn đi theo nàng, cũng cảm giác thật hạnh phúc!

Nguyệt Nhi … Nàng biết không? Từ ta gặp nàng lần nữa, ta cuối cùng có một loại cảm giác, nàng không phải là Điệp nhi, mà là Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi chân chính, Vân Hiểu Nguyệt!

Ta cùng Điệp nhi ở chung lâu như vậy, ta là nhìn nàng lớn lên, nàng thích gì, chán ghét gì, tính tình của nàng, ta so chính nàng còn hiểu hơn, cho dù là mất trí nhớ, cũng không có khả năng thay đổi nhiều như vậy, mà tối hôm nay, thì càng khiến ta xác định, nàng không phải là Điệp nhi, phải không?”

Ôn nhu nhìn Vân Hiểu Nguyệt, Bạch Diệp nhẹ nhàng mà hỏi.

Thân thể hơi hơi cứng đờ, Vân Hiểu Nguyệt lộ ra một nụ cười quyến rũ đến cực điểm, nhìn đôi mắt thâm tình Bạch Diệp, chậm rãi nói:

” Diệp, chàng nói đúng, ta không phải là Vân Nhược Điệp, ta là Vân Hiểu Nguyệt, chân chân thực thực Vân Hiểu Nguyệt, nhưng là thân thể này, đúng là Vân Nhược Điệp, là nàng ấy đem ta triệu hồi đến trong thân thể này, để ta thay thế nàng sống sót, còn Điệp nhi chân chính, đã sớm hồn phi phách tán, rời khỏi nhân thế, bất quá chàng yên tâm, ta sẽ giúp Điệp nhi báo thù, người thương hại nàng, trừ bỏ Tần Ngạo, những người khác ta toàn bộ đều giết chết, Diệp, ta là tên sát nhân, chàng sợ hãi sao?”

Ôm người yêu sâu đậm, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi, chính là đáy mắt nhu tình kia, dần dần có xu thế tiêu tán.

“Nguyệt Nhi, đừng như vậy!”

Mắt đẹp dần dần chuyển đổi, làm đáy lòng Bạch Diệp hoảng hốt, vô cùng lo lắng hôn cánh môi hơi lạnh của nàng, vội vàng giải thích:

“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, ta thật xác định, ta yêu là Vân Hiểu Nguyệt, mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng từ đâu đến, đều không quan trọng, đúng là ta yêu Điệp nhi, nhưng là ta yêu nàng hơn, Điệp nhi mất, lòng ta rất đau, nhưng là Nguyệt Nhi, nếu nàng không để ý ta, ta liền sống không bằng chết, Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”

‘ Ta quả nhiên không có yêu sai chàng, Diệp, chàng là người thứ nhất khiến ta nói ra bí mật về thân thế, xem ra, ta thật sự yêu chàng đến thảm, cho nên không chấp nhận được nửa điểm hoài nghi, may mắn, người chàng yêu là ta, nếu không, ta không chừng sẽ không bỏ qua cho chàng! ‘

“Diệp, chàng bây giờ yêu là ai?”

Nhàn nhạt cười khẽ, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.

” Nàng, Vân Hiểu Nguyệt!”

Không chần chờ chút nào, Bạch Diệp kiên định trả lời.

Tình yêu ấm áp dần dần ngưng tụ, nâng chặt mặt Bạch Diệp, Vân Hiểu Nguyệt cười đến tươi ngọt động lòng người:

“Diệp, ta cũng yêu chàng, cho nên, ta muốn đem chàng cả đời buộc tại bên người, chàng chỉ có thể là của ta!”

” Được!”

Trong giọng nói Vân Hiểu Nguyệt mãnh liệt ham muốn chiếm hữu, an ủi tâm Bạch Diệp hoảng loạn, nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người đem Vân Hiểu Nguyệt ôm vào trong ngực, Bạch Diệp ôn nhu nói:

“Trời sáng mau quá, cùng nhau ngủ một hồi đi, tối hôm qua là ta quá mức, mệt muốn chết nàng rồi, lần sau ta sẽ khắc chế một ít!”

“Xì!”

Vân Hiểu Nguyệt nhịn không liền cười:

“Ta thích chàng như vậy, không cần khắc chế bản thân, hiện tại chàng đã là người của ta, cho nên chàng phải nghe ta nói, hôm nay không được vào triều, ở bên cạnh ta!”

” Ừm!”

Sủng nịnh cười cười, ôm chặt hơn, Bạch Diệp nhắm mắt lại, tay Vân Hiểu Nguyệt đắp kín chăn gấm trên vai trần trụi của hắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái, Bạch Diệp ấm áp ôm ấp, hơi thở tươi mát, khiến Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh lâm vào mộng đẹp, bởi vì ăn khô lau sạch tiếu Diệp – người mà nàng muốn đã lâu nên rất hưng phấn, cũng quá mệt mỏi, cho nên nàng quên mất nàng đã đáp ứng Bảo Bảo, sáng sớm hôm nay, muốn bồi hắn ăn sáng, sau đó hạ cờ nhảy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui