Tuyệt Sắc Yêu Phi

Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau là lúc mặt trời lên, cửa bị gõ vang, một đám cung nữ đi vào, trong tay đang cầm cung trang màu lam nhạt cùng nhiều đồ trang sức, chiếu lên mắt của Vân Hiểu Nguyệt làm choáng váng, cũng may cung trang kiểu dáng đơn giản, nhan sắc thanh lịch, nếu không, nàng nhất định không mặc.

Việc nàng có bốn người yêu, nhưng mà hôn phu lại chưa có, cho nên kiểu tóc cô nương có gia đình, thay cung trang, phụ tùng là cây trâm vàng duy nhất, tuyệt sắc như hoa, xinh đẹp cùng khí chất cao quý bất phàm, một đàn cung nữ nhìn xem nàng.

Đôi mắt mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi nhảy vào phòng khách, Viễn cùng Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển, Câu Hồn đang cùng Bảo Bảo cười nói, thấy Vân Hiểu Nguyệt thay nam trang, nhất thời ngẩn ngơ, trong mắt tràn đầy kinh diễm cùng kinh ngạc, Bảo Bảo phi tới, cao hứng ôm lấy nàng tấm tắc khen:

“Tỷ tỷ thật đẹp, tựa như tiên nữ, Bảo Bảo thích nhất tỷ tỷ!”

“Được rồi, miệng đệ còn muốn ngọt hơn đường mật, trước dùng bữa đi, được không?”

Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt nắm Bảo Bảo, ngồi vào cạnh bàn.

“Nguyệt Nhi, nàng đây là…”

Bạch Diệp kinh ngạc hỏi.


“Chuyện này… Nói các chàng cũng không nên tức giận, đêm qua ta nhất thời tò mò, đêm đi dò xét căn thần điện kia, gặp được Gia Cát Phụng Thiên, về sau đã đáp ứng hắn hôm nay thay nữ trang vào triều tạm làm chức Thái Phó trong  một tháng.

Ngày hôm qua lúc trở lại đã quá muộn, ta không muốn quấy rầy các chàng nghỉ ngơi, cho nên không nói cho các chàng biết, Diệp, dù sao chúng ta tạm thời không đi, ở lại chỗ này chơi đùa cũng được, được không?”

Có chút áy náy cười cười, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy thật có lỗi, bởi vì quyết định ích kỷ làm việc của nàng, không có trưng cầu ý kiến của bọn họ, chuyện này là nàng không đúng, phải giải thích thôi.

“Hả?”

Bạch Diệp giật mình, lập tức ôn nhu nở nụ cười:

“Không sao, chỉ cần nàng thích là được rồi, không cần cảm thấy áy náy, Nguyệt Nhi, vô luận nàng làm chuyện gì, chúng ta sẽ vô điều kiện bảo hộ nàng, biết không?”

“Đúng vậy, dù sao chúng ta bây giờ cũng không việc gì làm, bộ dạng Nguyệt Nhi làm Thái Phó  nhất định thật thú vị, thực có kiến thức nha!”


Bạch Bằng Triển cười híp mắt nói.

“Cảm ơn các chàng, ta biết lần này là ta rất chuyên chế, về sau nếu có chuyện gì, ta nhất định cùng các chàng thương lượng, thực xin lỗi!”

Cảm động cười cười, Vân Hiểu Nguyệt biết, kỳ thực bọn Diệp là người cực kì kiêu ngạo, nhưng  vì yêu nàng nên để bản thân ủy khuất, trước kia nàng phi thường tự mình làm trung tâm, muốn làm gì liền làm cái đó, nhưng hiện tại nếu cùng bọn họ tư thủ chung thân, như vậy, nhất định phải  tôn trọng bọn họ, lo lắng cảm thụ bọn họ mới được!

“Đứa ngốc!”

Trong mắt tràn ra thần thái vui mừng, tay Bạch Diệp đem đặt trên vai nàng phát ra nhu thuận, thâm tình mà ôn nhu  cười:

“Nguyệt Nhi, chúng ta yêu tất cả của nàng, khuyết điểm cùng ưu điểm của nàng, chúng ta đều yêu, bản thân không cần ủy khuất, ăn mau chút đi, buổi lâm triều đã muốn bắt đầu!”

“Được!”

Đứng dậy ở bên môi Bạch Diệp hôn nhẹ một cái, Vân Hiểu Nguyệt bưng bát lên ăn.

Trong chốc lát bởi vì trong đầu nghĩ đến chuyện lâm triều, cho nên nàng không có phát giác, hôm nay Câu Hồn đặc biệt yên tĩnh, hơn nữa, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt càng đè nén một tia bi thương.

( Ụt: Bi kịch của Câu Hồn ca đã bắt đầu từ đây nhưng Nguyệt tỷ lại không hề quan tâm, ta là ta ghét Nguyệt tỷ >.< vì tên khốn kia mà không hề chú ý tới người yêu của mình còn dám nói phải trưng cầu ý kiến cùng quan tâm, grrrr, ta mún oánh Nguyệt tỷ >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận