“Chư vị đại nhân nói xong rồi sao?”
Giọng nữ trong sáng mà lạnh như băng vang vọng toàn bộ đại điện, đè lên tất cả tiếng gầm kịch liệt, văn võ bá quan đồng loạt sửng sốt, nhìn về phía nữ tữ cười đến lãnh diễm tuyệt mỹ kia, đại điện tức thì yên tĩnh lại.
“Hoàng Thượng, nếu việc này cùng Hiểu Nguyệt có liên quan, Hiểu Nguyệt có thể nói mấy câu hay không?”
Đối với Chu Tước Hoàng hơi hơi thi lễ, Vân Hiểu Nguyệt cung kính hỏi, dù sao đây là đang trên đại điện, nên có lễ tiết, ắt không thể thiếu, nàng tính muốn giáo huấn bọn họ, không lẽ cũng muốn tranh luôn cả sự cho phép của người thống trị cao nhất hay sao?
“Cứ nói đừng ngại, hôm nay chuyện này, Trẫm giao cho ngươi toàn quyền xử lý, không cần có bất cứ băn khoăn.”
Chu Tước Hoàng cười đến mặt mày cong cong, cao giọng trả lời.
Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bị lừa gạt mắc mưu nhưng cụ thể là cái gì, nàng không kịp suy nghĩ, hơi hơi thi lễ, cười nhạt đáp tạ:
“Tạ Hoàng Thượng!”
Nói xong quay người lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt đẹp tràn đầy khinh thường, nhìn bách quan, mở miệng giáo huấn không khách khí chút nào:
“Cái gì gọi là nữ tử không thể làm quan? Không có nữ tử, ở đâu ra các ngươi?
Trong mắt của ta, nam tử các ngươi có thể làm được chuyện đó sao, nữ tử chúng ta giống nhau đều có thể làm, mà nữ tử chúng ta có thể làm được mọi chuyện, các ngươi căn bản làm không được, thử hỏi, các ngươi dựa vào cái gì phán đoán nữ tử không bằng nam nhân?
Mặc trên thân các ngươi, một cây kim một sợi chỉ nữ tữ may mà thành, các ngươi mỗi ngày ăn thức ăn, là nữ tử tự mình nấu, mà các ngươi thì sao?
Trừ bỏ miệng động động, còn biết cái gì? Rời khỏi nữ tử, chư vị chỉ sợ bữa ăn no cũng làm không được đi, nhưng chỉ cần đem nữ tử chúng ta đãi ngộ ngang nhau, ta có thể nói, nữ tử tuyệt đối không thể so với nam tử kém hơn, thậm chí so với nam tử làm còn tốt hơn.
Chư vị luôn miệng nói ta một người nữ tử không có tư cách làm Thái Phó, được, hôm nay Vân Hiểu Nguyệt ta liền đứng ở chỗ này nhận khiêu chiến của các ngươi, cầm kỳ thư họa, văn thao vũ lược, chỉ cần đánh bại ta, ta liền lập tức thu thập gói chạy lấy người, các ngươi có dám so hay không?”
Lời vừa nói ra, toàn trường rung động, tất cả mọi người ánh mắt trừng thẳng, bị nàng chặn nói không ra lời, chỉ ngơ ngác nhìn nữ tữ độc nhất vô nhị trước mắt cả gan làm loạn này, nữ tử tuyên bố muốn một mình đấu với bách quan.
Tự tin cường đại cùng ngạo khí bức người từ quanh thân Hiểu Nguyệt phát ra, giống như mặt trời chói chang bắn ra ánh sáng rọi loá mắt, tuyệt đại tao nhã cùng khí phách uy nghiêm đó, làm cho cả đại điện đều sáng lên, thật thâm trầm lạc vào lòng người.
Trong đại điện, lặng ngắt như tờ.
Đứng bên cạnh đôi con ngươi của Gia Cát Phụng Thiên toát ra thần thái vừa lòng tán thưởng, sắc mặt dưới khăn che mặt chất đầy ý cười, nhàn nhạt mở miệng:
“Nếu Vân cô nương nói ra, chúng ta bách quan Chu Tước quốc lại không thể mất mặt, được rồi, để cho Thừa Thiên làm chủ, so hai bên, văn võ cùng thử, Hoàng Thượng nghĩ như thế nào?”
“Ha ha… được, thực cũng muốn nhìn một chút quyết định Thái Phó cho Lân Nhi là người bất phàm như thế nào nha, Gia Cát hiến tế, ngươi chủ trì đi!”
Chu Tước Hoàng cười lớn trả lời.
“Vâng! Vân cô nương, thử văn phân ra 3 loại: nhạc, thơ cùng quốc sách chi luận, thử võ tương đối đơn giản chút, nhóm võ tướng tỷ thí trước, mà nàng chỉ cần đả bại võ công Tướng quân cao nhất trong triều liền xong, Vân cô nương muốn thử văn trước hay là võ trước?”
Gia Cát Phụng Thiên hơi hơi thi lễ, dò hỏi.
“Không cần làm phiền, trên điện cũng có vài vị võ tướng đúng không?”
Nhăn nhíu mi, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
“Có ba mươi hai vị võ tướng.”
“Được rồi, xin mời ba vị võ công cao nhất trong đó cùng đi đi!”
Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt vận khí, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, một trận gió thơm thổi qua, Vân Hiểu Nguyệt đã đứng ở dưới đoan Đại Điện, một mình đứng tiêu soái lỗi lạc.
“Ngươi…”
Võ tướng tức giận mặt đỏ tía tai, một Tướng quân mập mạp thở phì phì quát:
“Ngươi một nữ tử, lại dám ở trên chính điện nói ẩu nói tả, đơn giản là không có pháp tắc kỷ cương, bản Tướng quân tới trước lãnh giáo một chút, giáo huấn ngươi một chút!”
Nói xong, vung quyền dẫn đầu hướng nàng tấn công tới, bị một vị Tướng quân tướng mạo thanh niên tuấn tú bên cạnh kéo lại, định trụ thân hình.
“Tại hạ Phượng Uy Tướng quân Trác Vân, tham kiến cô nương, kẻ bất tài là Võ Trạng nguyên năm nay, thích nhất cùng người khác luận bàn võ nghệ, cùng Phượng Vũ Tướng quân võ công tương xứng, khiến cho chúng ta đến lĩnh giáo cao chiêu của cô nương một chút, được không?”
Ý ở ngoài lời, giữa các võ tướng, hai người bọn họ võ công cao thâm nhất.
“Phượng Vũ Tướng quân, tham kiến cô nương!”
Trác Vân vừa dứt lời, một nam tử gọi Đinh Diễm khôi ngô khí suất bên cạnh đi ra khẽ vuốt cằm, mười phần ngạo khí nhìn nàng, trong mắt tràn đầy khinh thường.
“Vân cô nương, hai vị này chính là võ tướng Chu Tước quốc có võ công cao nhất, làm cho bọn họ cùng nhau thi sao?”
Mắt Gia Cát Phụng Thiên chợt lóe, có chút lo lắng hỏi.
“Mời!”
Cười nhẹ, không hề để ý Gia Cát Phụng Thiên, Vân Hiểu Nguyệt bày ra một cái thức mở đầu, sát khí lạnh lùng chậm rãi tràn ra, đây là một loại khí thế rất tự nhiên toát ra, chỉ có kịch liệt từng giết người, mới có khí thế vậy, nháy mắt tươi cười với hai vị Tướng quân kiêu ngạo,vẻ mặt, trở nên ngưng trọng.
“Biết không, cho tới bây giờ ta đều là một kích tất trúng, đến chết mới thôi, chỉ cần ta nghĩ giết người, còn có thể đào thoát sao, nhưng hôm nay là luận võ, chúng ta liền điểm đến là dừng, trong tay ta có bốn cây kim châm, các ngươi một người một cái, hai cái ta giữ, chỉ cần các ngươi trong đó phải có một người dùng kim châm bắn trúng trên người của ta, ta liền thua, mà kim khâu của ta, phải bắn trúng hai vị mới tính thắng, như thế nào?”
Tay giơ kim châm lên giữa ánh vàng rực rỡ, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt nói.
Quy tắc này, thấy thế nào đều là Vân Hiểu Nguyệt có chút chịu thiệt, cho nên hai vị Tướng quân nghĩ, gật đầu đáp ứng.
Kỳ thực chỉ có Vân Hiểu Nguyệt tự nàng biết, nàng đây là đang đầu cơ trục lợi, từ trước đến bây giờ, kim châm là tuyệt kỹ của nàng, chỉ có càng ngày càng tinh tiến, hiện giờ càng là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cho nên hai người Tướng quân tuổi trẻ này, nhất định phải thua!
Tất cả đại thần ào ào lui ra phía sau, nơi sân trống lớn như vậy, đem kim châm đưa cho hai vị, Vân Hiểu Nguyệt thản nhiên cười, bàn tay mềm lập tức, thanh âm thanh thúy vang vọng đại điện:
“Hai vị, bắt đầu đi!”
Nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, hướng hai vị Tướng quân tấn công tới, Trác Vân cùng Đinh Diễm thần thái căng thẳng, kim châm nắm chặt, đón chưởng.
Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ dư sức nhìn thấy bóng người trên đại điện, mạnh mẽ thở phì phì, ba bóng người dây dưa cùng một chỗ, đánh nhưng không nháo!
Gia Cát Phụng Thiên biết võ công Trác Vân cùng Đinh Diễm, nhưng mà đối với Vân Hiểu Nguyệt, lại nghe nói nàng rất lợi hại, vẫn chưa chân chính biết, cho nên tâm tình rất là khẩn trương, nhưng nếu muốn Vân Hiểu Nguyệt lập uy cho triều đình, đây là quá trình nhất định, cho nên hắn mới tỉ mỉ bày ra đây hết thảy, cùng Chu Tước Hoàng liên thủ bức ngạo khí của nàng ra, hắn muốn làm cho cả Chu Tước quốc thậm chí cả thiên hạ cũng biết đại danh của Vân Hiểu Nguyệt nàng.
Cho nên hôm nay, nàng chỉ có thể thắng, tuyệt đối không thể bại!
Trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi khẩn trương, mắt xanh của Gia Cát Phụng Thiên nhanh nhìn chằm chằm bóng dáng tinh tế duyên dáng của Vân Hiểu Nguyệt.
Sau chén trà nhỏ, mắt xanh Gia Cát Phụng Thiên tràn ra tiếu ý nhè nhẹ, hắn đã nhìn ra, hắn đã yêu cô gái kia, muốn nàng thắng!
Quả nhiên, chỉ nghe thấy mấy tiếng nổ, ba bóng dáng nhanh chóng tách ra, trên trán Trác Vân cùng Đinh Diễm mồ hôi hơi hơi rịn ra, thở khẽ vài tiếng, đầy mắt khâm phục nhìn Vân Hiểu Nguyệt định thần nhàn nhã trước mắt, thở dài nói:
“Cô nương nội lực thật thâm hậu nha!”
“Cảm ơn tán thưởng, nhị vị Tướng quân, các ngươi thua, sờ sờ búi tóc của các ngươi đi!”
Bên môi tràn ra thư thái tươi cười, Vân Hiểu Nguyệt có chút nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, chỉ đỉnh đầu bọn họ.
Mọi người đồng loạt hướng trên đầu bọn họ nhìn lại, hai cây kim châm ánh vàng rực rỡ rõ ràng đính ở trong búi tóc, dán da đầu bọn họ, nếu xuống đến nửa tấc, lại trực tiếp đâm vào đầu của bọn họ, hai vị thiếu niên Tướng quân ưu tú của Chu Tước quốc này, nhất định phải chết!
“Hí…”
Mọi người hít một hơi khí lạnh, bọn họ ai cũng không có nhìn thấy, Vân Hiểu Nguyệt từ khi nào thì xuất thủ, phần công phu này, thật sự là nghe rợn cả người. Nữ tử này, quả nhiên có tư cách ngạo thị quần hùng!
Trong nháy mắt, trong lòng mọi người, chân chính bắt đầu coi trọng nữ tữ tên là Vân Hiểu Nguyệt này hơn, bắt đầu suy tư lời nói lúc trước của Gia Cát Đại Tế Ti.
“Cô nương võ công quả nhiên cao cường, tại hạ nhận thua!”
Trác Vân cùng Đinh Diễm nhìn nhau cười khổ một tiếng, khom người thi lễ một cái, cao giọng nói.
“Kỳ thực Hiểu Nguyệt cũng là mưu lợi, bởi vì ta từ nhỏ đã luyện tập thuật kim châm, nhị vị Tướng quân võ công cũng không yếu, vừa mới Hiểu Nguyệt hơi kém chút thua ở trong tay nhị vị, ngày khác có cơ hội, chúng ta mới hảo hảo so lại một hồi, như thế nào?”
Đối với hàng vi bình thản hai vị Tướng quân này, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt sinh ra một tia hảo cảm, lập tức khen một phen, Trác Vân cùng Đinh diễm sảng khoái cười, ôm quyền đáp ứng, lui về trong đội ngũ, mà khí độ lòng dạ Vân Hiểu Nguyệt, cũng vì nàng thắng được 2 võ tướng gây hảo cảm, không khí, đã dung hợp rất nhiều.
“Ha ha… Hiểu Nguyệt quả nhiên là nữ trung hào kiệt, võ công cao cường, Trẫm tuyên bố, trận đầu thử võ, Vân Hiểu Nguyệt thắng! Thi văn, thế nào so?”
Chu Tước Hoàng vỗ tay cười lớn hỏi, mà Bảo Bảo bên cạnh, càng hưng phấn tay đều vỗ đến đỏ, nếu không phải vì duy trì dáng vẻ Thái Tử của hắn, hắn sớm đã vọt vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt mà nũng nịu!
“Cái gọi là nhạc thơ, có phải có nhạc khí hoạ theo nữa hay không?”
Chậm rãi đi vào trong đại điện, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt hỏi.
“Vâng, tài tử Chu Tước quốc ta, phần đông tài nữ, văn thần trên đại điện này, người người đều là rất có tại nghệ, nhất là Hàn Lâm viện Tôn Dật cùng Ngạn Nhị, một vị tài đánh đàn trác tuyệt, một vị thi từ tác phẩm không ngừng xuất sắc, lưu truyền rộng rãi, trận thử văn đầu liền cùng bọn họ một lần, như thế nào?”
Gia Cát Phụng Thiên hỏi.
“Từng cái mà so, thật phiền toái, cũng thật lãng phí thời gian, không bằng như vậy, ta sẽ cho trước một khúc đàn tranh, mời nhị vị đại nhân bình phán, được không?”
Lạnh nhạt mà đứng, Vân Hiểu Nguyệt nói.
“Được!”
Rất nhanh, một nhà nhìn qua đàn tranh cũng rất quý báu đang tiến vào.
Nói thật, Vân Hiểu Nguyệt đối với đàn tranh thật sự không có nghiên cứu gì, hơn nữa kỹ xảo đàn tranh của nàng là lúc đang ở trong Hoàng cung Thanh Long Quốc học được. Bất quá, điều này không quan trọng, quan trọng là, từ khúc của nàng, là sách lậu của danh gia thế kỷ 21 chế tác, người nơi này nhất định chưa từng nghe qua, trận này, nàng cũng thắng chắc!
Chậm rãi ngồi đến trên ghế dựa, hai tay khẽ để nhẹ ở trên dây đàn, Vân Hiểu Nguyệt khép hờ hai tròng mắt, phảng phất đang nổi lên khí thế, cổ tay trằn noãn lập tức cuốn lại, huyền âm róc rách leng keng như dòng chảy, nhanh chóng tràn đầy toàn bộ đại điện, bên môi nổi lên nụ cười tuyệt mỹ, cánh môi Vân Hiểu Nguyệt nhếch lên, mở miệng hát lên:
“Minh nguyệt kỷ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên.
Bất tri thiên thượng cung khuyết
Kim tịch thị hà niên.
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu Ngọc Vũ,
cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Đê ỷ hộ,
Chiếu vô miên.
Bất ưng hữu hận,
Hạ sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Đãn nguyên nhân trường cửu,
Thiên lý cộng thiền quyên.”070
Vân Hiểu Nguyệt tiếng hát trong trẻo no đủ, một khúc của Tô Thức 《 Thủy Điệu Ca Đầu 》, làm cho nàng suy diễn triền miên, giống như âm thanh của trời, ôm cột nhà không dứt, dư vị lượn lờ, một khúc đàn đi, mọi người phảng phất ngây ngốc, thật lâu, nói không ra lời.
“Hay cho một câu ‘Đãn nguyên nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên’, cô nương kinh tài tuyệt diễm, Liễu Ngạn thua khâm phục khẩu phục, cả gan hỏi một câu, thơ tên gọi là gì, tại hạ muốn trở về mà lĩnh ngộ một phen, chẳng biết có được không?”
Thời gian thật dài, Liễu Ngạn rốt cuộc khom mình, khuôn mặt bội phục cùng kích động, dò hỏi.
“Chỉ là nhàn hạ rồi chế tác mà thôi, đại nhân nếu thích, cứ việc ghi nhớ, thơ này tên là《 Thủy Điệu Ca Đầu 》”.
Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt mặt có chút ửng đỏ trả lời, đáy lòng không ngừng hướng đại thi nhân Tô Thức giải thích, chế không đúng phương pháp, nếu không nói như vậy, thế nào có vẻ nàng rất có trình độ đây, cho nên đành phải nhờ da mặt một chút!
” Thơ hay ca khúc hay à, phảng phất là cùng đối thoại với ánh trăng, trong lúc nói chuyện tham thảo ý nghĩa nhân sinh, một loại ngôn ngữ phong cách tiêu soái cùng mây bay nước chảy lưu loát sinh động, ý vị sâu xa!
Khúc đàn ý cảnh hào phóng rộng rãi, có thể thấy được cô nương là người lạc quan mà khoáng đạt, tại hạ tự hỏi phen này không đạt được ý cảnh giống cô nương, Tôn Dật mặt dày, chẳng biết có được cô nương cho ta khúc phổ này không, tại hạ thật sự là thích vô cùng, được không?”
Tôn Dật lập tức đứng ra, hưng phấn mà cung kính hỏi.
“Có thể, các ngươi thích, lát sau ta chép lại khúc phổ, sẽ đưa cho chư vị đại nhân!”
Thấy đại đa số quan văn đều là khuôn mặt loại tình cảm yêu thích, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười trả lời.
“Cảm ơn Vân cô nương, Hoàng Thượng, Tế Ti đại nhân, chúng ta cam nguyện nhận thua!”
Hai người mừng rỡ, đồng loạt khom người nói.
“Trời ạ, Gia Cát Tế Ti, thực sự là quá kích động, ngươi lại tìm được người kinh thế tài học như vậy, hơn nữa còn là nữ tử, lợi hại nha.
Hiểu Nguyệt, Trẫm đều bị ngươi làm cho tâm phục khẩu phục rồi, quốc sách chi luận này, nói vậy Hiểu Nguyệt cũng có giải thích độc đáo, so cũng không cần so nữa, ngươi nói cho mọi người nghe một chút, ngươi cho rằng, thống trị một quốc gia, nên làm như thế nào mới là kế sách tốt nhất đây?”
Chu Tước Hoàng cười đến ánh mắt đều híp lại thành một đường may, cao hứng dò hỏi.
Thống trị quốc gia?
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn người, thế này mới nhớ tới chức Thái Phó, nhất định phải dạy Thái Tử làm đế vương.
Tuy rằng nàng chưa từng làm đế vương, nhưng đã làm quân sư “Sát thủ minh”, coi như là lão đại đi, về phần vài thứ kia, không còn cách nào khác, đành phải lại mang lão đại Mạnh tử ra mà lý luận!
“Hoàng Thượng, ý tưởng Hiểu Nguyệt sẽ có một chút cách kinh phản đạo, người muốn nghe sao?”
Hơi hơi thi lễ, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Không sao, Trẫm nói qua, vô luận ngươi nói cái gì, Trẫm đều sẽ không trị tội ngươi, nói đi!”
Chu Tước Hoàng nhiều hứng thú trả lời.
“Được!”
Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười, thân thể đứng thẳng, chậm rãi mà nói:
“Hiểu Nguyệt cho rằng, một Hoàng đế tài đức sáng suốt, nhất định phải hiểu được đạo lý ‘Dân vì đắt, xã tắc thứ chi, quân vì khinh’071 , nếu không, muốn đem dân chúng đặt ở vị đầu tiên, tiếp theo là quốc gia, quân vương ở cuối cùng.
Một quân chủ kiệt xuất, ứng lấy dân chúng trân trọng làm đầu, đầu tiên muốn bảo đảm quyền lợi dân chúng, quốc gia mới có thể hưng thịnh phồn vinh.
Tiếp theo, phải hiểu được đạo lý ‘Thân quân tử, xa tiểu nhân’, bởi vì hành vi quân tử, nghĩ đến có hợp cách hay không, hành vi tiểu nhân, mạo hiểm chỉ cần đạt được mục đích, không suy nghĩ hậu quả, chỉ ham lợi trước mắt, thường thường cũng là sâu mọt nguy hại quốc gia. Một đế vương, muốn học hiểu người quân tử cùng tiểu nhân, nếu có thể đủ chiêu mộ trung ngôn, ngang hàng công chính, có thể cũng cố triều cương!
Ở Hiểu Nguyệt nhìn ra, hiện thời bên trong tứ quốc, có rất nhiều nử tử xuất sắc không kém hơn nam tử, năng lực của các nàng, cũng thật trác tuyệt, nếu có thể làm cho các nàng cũng có thể tham gia khoa cử, có lẽ có được rất nhiều người mới cũng chưa biết chừng.
Chu Tước Hoàng, nếu một nữ tử như Hiểu Nguyệt có thể trở thành Thái Phó Thái Tử, đã nói lên Chu Tước Hoàng là một vị đế vương cực kì khai sáng, người không ngại suy tính một chút lời Hiểu Nguyệt đề nghị, không biết phen này Hiểu Nguyệt kiến giải vụng về, chư vị có nhận được không?”
Nhìn ánh mắt văn võ bá quan lớn ngạc nhiên, áng mắt cực kỳ kinh dị, phen này Vân Hiểu Nguyệt biết lời nàng nói thật sự là đại nghịch vô cùng. Bất quá, nhìn bộ dáng kia của bọn hắn, khiến cho nàng cực kỳ khó chịu, không tiếp thu được đề nghị của nàng, nàng không phải là nữ tử được tinh cầu này công nhận dẫn đầu giải phóng nữ nhân sao!
“Bốp bốp bốp…”
Trong đại điện an tĩnh đột nhiên vang lên vỗ tay thanh thúy, Vân Hiểu Nguyệt ngoái đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Gia Cát Phụng Thiên màu mắt lam tràn đầy kích động, nhìn nàng thật sâu, khóe mắt đuôi mày đều là hưng phấn ý cười:
“Được, không hổ là Thái Phó Thừa Thiên chỉ định tuyển chọn, Thừa Thiên tâm phục! Hoàng Thượng, từ đáy lòng Thừa Thiên cảm kích trên trời vì Chu Tước ta đưa tới nhân tài như vậy, cho nên một tháng sau, Thừa Thiên muốn cử hành đại điện tế thiên, vì Chu Tước quốc cầu phúc, đây cũng là đại điện tế thiên lần thứ hai trăm năm qua, mời Hoàng Thượng phê chuẩn!”
Nói xong, Gia Cát Phụng Thiên đột nhiên quỳ một chân trên đất, được một cái đại lễ, Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác thân thể của hắn run nhè nhẹ, một tia cảm giác kỳ quái, dưới đáy lòng dâng lên!
“Cái gì? Tế thiên đại điển!!!”
Lúc trước Chu Tước Hoàng nghe há hốc mồm lập tức phản ứng kịp, từ trên long ỷ đột nhiên đứng lên, bước nhanh đi xuống bậc thang, tự tay đở Gia Cát Phụng Thiên dậy:
“Đại Tế Ti, nhất định phải cử hành sao?”
“Vâng!”
Gia Cát Phụng Thiên trả lời như đinh đóng cột.
“Nhưng mà…”
Ý tứ khó xử cùng quang mang phức tạp hiện lên, Chu Tước Hoàng thở dài thật sâu một hơi:
“Được rồi, chuẩn tấu!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Gia Cát Phụng Thiên cảm kích hơi hơi thi lễ, cúi đầu đứng qua một bên.
Chu Tước Hoàng nhìn Vân Hiểu Nguyệt thật sâu một cái, tràn ra tươi cười cao hứng:
“Chúng ái khanh còn có dị nghị gì không?”
“Vậy do Hoàng Thượng phân phó!”
“Được, Trẫm tuyên bố, phong Vân Hiểu Nguyệt làm Thái Phó của Thái Tử Chu Tước quốc, ban thưởng ở Hướng Hoa điện!”
“Tạ Hoàng Thượng!”
Khẽ cau mày, Vân Hiểu Nguyệt cúi người hành lễ, trong lòng cảm giác kỳ quái càng sâu.
Việc hôm nay một mình đấu bách quan nàng toàn thắng, nhân tiện thắng được sự tôn trọng của bọn họ, nhưng Chu Tước Hoàng cùng Gia Cát Phụng Thiên này vừa mới đưa ra việc bí hiểm rốt cuộc là có ý gì?
Còn có, gã Hoàng đế kia có ánh mắt ý vị thâm trường, đại biểu cho cái gì?
Vì sao, đột nhiên nàng có một loại cảm giác đã rơi vào cạm bẫy nha?
Hazz…
Lần này đến Chu Tước, giống như phiền toái nhiều hơn rồi, xỉu mất thôi, đành phải đi từng bước xem từng bước vậy!
Dưới đáy lòng nhẹ nhàng thở dài, đầu Vân Hiểu Nguyệt bắt đầu đau!
… … …
070: dịch thơ:
Trăng sáng có từ bao giờ,
Cầm chén rượu hỏi trời xanh.
Không biết bầu trời cung khuyết,
Đêm nay là năm nào?
Ta muốn cưỡi gió quay về,
Lại sợ trên lầu quỳnh cửa ngọc,
Nơi càng cao càng rét.
Đứng lên nhảy múa đùa cùng bóng trăng,
Nào có như ở nhân gian.
Soi khắp gác tía,
Nhìn qua màn gấm,
Soi cả đến người không ngủ.
Trăng giận gì người,
Tại sao cứ tròn trong những giờ ly biệt.
Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Những mong người lâu dài,
Ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.
Link bài hát https://.youtube.com/watch?v=Wrmqegi1bVA
071 : Câu này theo tớ hiểu là “ Dân là nhất tiếp theo tới xã tắc, cuối cùng mới là vua ”