Tuyệt Sắc Yêu Phi

Hướng Hoa điện thư phòng lớn đàn hương lượn lờ như vậy, Bảo Bảo yên tĩnh ngồi ở trước bàn sách, Bạch Diệp đứng ở một bên, mỉm cười vừa nhìn vừa chỉ điểm, Tư Đồ Viễn cùng Bạch Bằng Triển ngồi ở chỗ khác gần cửa sổ trước bàn cờ an tĩnh đánh cờ, một bức họa hài hòa vô cùng, duy chỉ  không có thân ảnh Câu Hồn.

“Diệp, Câu Hồn đâu, đi đâu rồi?”

Nhảy vào thư phòng, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.

“Tỷ tỷ, đến xem Bảo Bảo viết có đẹp không?”

Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi đến, Bảo Bảo cao hứng hô.

“Ai nha, Bảo Bảo lại tiến bộ rất nhiều rồi, cố lên nha, không bao lâu, có thể tự viết đẹp hơn Diệp ca ca nữa!”

Nàng mỉm cười Viễn cùng Bằng Triển nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt đứng ở bên cạnh Bạch Diệp, kinh hỉ khen.

“Thật sự sao?”

Trông Bảo Bảo cười đến mắt to đều híp lại thành một đường may:

“Bảo Bảo nhất định sẽ càng nỗ lực, không làm cho tỷ tỷ thất vọng!”

Nói xong, liền chuyên tâm tiếp tục viết.

“Câu Hồn hơn nửa canh giờ trước vừa rời khỏi, nói là thật nhàm chán, muốn đi ra ngoài đi dạo sau rồi trở về phòng nghỉ ngơi, nói chúng ta bữa tối không cần gọi hắn.

Nguyệt Nhi, mấy ngày nay nàng bề bộn nhiều việc, cho nên ta không có nói cho nàng biết, ta cảm giác mấy ngày nay Câu Hồn có cái gì không đúng, tuy rằng cùng bình thường làm giống nhau, nhưng mà sắc mặt của hắn thật không tốt. Dùng bữa cũng dùng rất ít, trầm mặc rất nhiều, nàng đi xem hắn một chút đi, được không?”

Bạch Diệp nâng tay đem sợi tóc tán loạn của Vân Hiểu Nguyệt vén lên, có chút lo lắng nói.

“Đúng vậy, Nguyệt Nhi, ta cũng có chút cảm giác, trong ngày thường Câu Hồn đều thật nháo, từ khi vào cung, an tĩnh rất nhiều, nhiều lần ta đều thấy hắn giống bộ dáng như thật bi thương, hỏi hắn vì sao, hắn luôn nói ta nhìn lầm rồi, một hai lần ta cũng liền tin, nhưng gần nhất ta cố ý len lén quan sát hắn, phát hiện hắn thật có chút khác thường, Nguyệt Nhi, nàng đi xem hắn một chút đi!”

Tư Đồ Viễn ngẩng đầu, bổ sung thêm.

“Ừm, ta đã biết, ta đây phải đi nhìn hắn, các chàng tiếp tục đi”

Mày nhăn lại, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, xoay người bước ra đại môn thư phòng.

Trong khoảng thời gian này, bản thân nàng thật là sơ sót với bốn người yêu, hôm nay vốn muốn cùng bọn họ cùng nhau thông suốt phóng khoáng ăn một bữa cơm, không nghĩ tới Câu Hồn lại xảy ra vấn đề.

Thật sự là kỳ quái, theo lý thuyết, tính tình Câu Hồn sáng sủa, cùng bọn Viễn quan hệ cực kì hòa hợp, là người thủ đoạn cao minh, liền ngay cả Bảo Bảo cũng thật nghe lời của hắn, hắn vì sự tình gì mà không thoải mái đây? Hay bởi vì nàng sơ sẩy mà đổ bình dấm chua này rồi?

Không có khả năng, hắn tuy rằng thích ăn dấm chua, nhưng lại là người phi thường có ý nghĩ, biết nặng nhẹ, cho nên không thể thành môn chủ “Quỷ môn” được, còn đem “Quỷ môn” phát triển trở thành tổ chức tình báo đứng đầu võ lâm, chẳng lẽ nói, là “Quỷ môn” đã xảy ra chuyện sao?

Vừa hướng phòng Câu Hồn đi đến, Vân Hiểu Nguyệt vừa nghĩ, mà nghĩ mãi không xong, rất nhanh đến phòng Câu Hồn, vừa bước vào, trong không khí có một tia cực đạm của vị thuốc truyền vào chóp mũi, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt nhéo một cái, đi vào nội thất, trong phòng không có một bóng người, cửa sổ mở rộng ra, mùi hoa phơ phất, chẳng qua Vân Hiểu Nguyệt là người đại phu, tất nhiên sẽ mẫn cảm.

Người đâu, người nào vậy?

Nghi hoặc ở trong lòng chậm rãi lên, Vân Hiểu Nguyệt đi đến trên giường, cúi người nhẹ nhàng vừa nghe, trên chăn bông vị thuốc càng đậm, là hương vị thuốc trị thương, chẳng lẽ, Câu Hồn bị thương sao?

Vân Hiểu Nguyệt lập tức bối rối, bay nhanh ra ngoài cửa sổ, rối rắm tìm. Trong tiểu hoa viên, trong rừng cây, trong cung Thái Tử Bảo Bảo, khắp nơi đều đã tìm, không có thân ảnh của hắn, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng sốt ruột, theo hướng chủ điện Hoàng cung mà đi tìm.

Dọc theo đường đi, cung nữ cùng thị vệ càng ngày càng nhiều, thấy Vân Hiểu Nguyệt mặc nữ trang, đều cung kính hành lễ, hiển nhiên là biết thân phận của nàng, Vân Hiểu Nguyệt lại tùy ý liền gật gật đầu, tiếp tục tìm kiếm, nàng không hỏi những cung nữ thị vệ này, lúc này, nàng một người nữ tử, hỏi như vậy sẽ không tốt, về phương diện khác, Câu Hồn là nàng mang vào, về sau sẽ trú ở điện không có đi ra ngoài, mọi người cũng không nhận ra hắn.

Mà cũng kỳ quái là, tìm thật lâu, ngay cả ngự thiện phòng cùng ngự hoa viên cũng đã tìm, cứ thế không nhìn thấy thân ảnh Câu Hồn, nhưng thật ra có thấy trong tay cung nữ đang cầm gấm vóc màu đỏ cùng màu vàng, còn có các loại kim ngân khí mạnh mẽ, cung nữ càng ngày càng nhiều, vội vội vàng vàng, làm cho người ta muốn xem nhẹ cũng khó khăn, rốt cục, tìm hơn một canh giờ cũng không phát hiện ra thân ảnh Câu Hồn,Vân Hiểu Nguyệt không nhịn nổi, ngăn một cung nữ lại, đến hỏi thăm.

Cung nữ thật cung kính nói cho nàng biết, ba ngày sau Thái Tử Điện Hạ sinh nhật mười tám tuổi, Hoàng Thượng muốn tổ chức đại yến quần thần, vì mừng sinh thần Thái Tử, cho nên trong khoảng thời gian này, trong cung đều vội vàng, tất cả mọi người đang tích cực chuẩn bị.

Vân Hiểu Nguyệt giật mình, nàng còn tưởng rằng Bảo Bảo đã mười tám tuổi rồi chứ, làm nửa ngày, còn chưa tới à.

Dừng! Đợi lát nữa tìm được Câu Hồn, muốn cùng bọn Diệp thương lượng một chút, tặng lễ vật gì đây!

Cám ơn cung nữ, Vân Hiểu Nguyệt tính, vẫn nên quyết định đi về trước nhìn xem, nếu Câu Hồn vẫn chưa về, làm cho bọn họ cùng nàng đi tìm người.

Theo thần điện lúc đi ra cũng đã xế chiều, lại tìm lâu như vậy, mặt trời đã lặn, vội vàng chạy về hướng Hoa điện, phát hiện trong phòng Câu Hồn ánh nến đã đốt lên, hiển nhiên hắn đã trở lại.

Tâm Vân Hiểu Nguyệt, lập tức buông lỏng, sau đó trái tim tức giận xông lên, nổi giận đi lên phía trước đẩy cửa gỗ phòng ngủ của Câu Hồn ra, vọt vào nội thất, thấy hắn chính nghiêng dựa vào bên giường hướng tới nàng cười, nhịn không được xông lên trước bắt lấy cổ áo của hắn, thở phì phì chất vấn:

“Chàng chạy đi nơi nào, thành thật khai báo, nói?”

“Ta?”

Trong mắt xinh đẹp của Câu Hồn tràn ra từ từ nhu tình cùng ý cười:

“Ta chỉ chạy loanh quanh,  sau đó sẽ trở lại, nàng bận rộn như vậy, ta không nghĩ quấy rầy nàng à, tức giận sao?”

“Chàng người kia, có biết ta tìm chàng cả một buổi chiều hay không? Lần sau không được nháo mất tích như vậy nữa, biết không?”

Nhẹ buông tay, Vân Hiểu Nguyệt đưa lên cái miệng xem thường, nói.

“Dạ dạ dạ, mệnh lệnh Nguyệt Nhi chính là thánh chỉ, ta chắc chắn nhớ kỹ, lần sau sẽ không nữa, đừng nóng giận, được không?”

Nâng tay nhẹ nhàng lôi kéo, đem Vân Hiểu Nguyệt kéo vào trong ngực, Câu Hồn làm nũng, Vân Hiểu Nguyệt không kịp phòng ngự, ngã vào trong ngực của hắn, cho nên không có thấy trong nháy mắt Câu Hồn sắc mặt trắng bệch cùng trong mắt mạnh mẽ đè nén đau đớn.

“Câu Hồn, chàng có phải bị thương hay không, hửm?”

Chóp mũi truyền đến hơi có vị trong veo mùi thuốc, Vân Hiểu Nguyệt hồ nghi ngẩng đầu, hỏi.

“Hắc hắc, nàng đây cũng biết? Chuyện này… Kỳ thực, là bản thân ta không cẩn thận, nhất bất lưu thần051đánh vào bàn chân, rất đau đó nha!”

Kéo trường bào của bản thân, lộ ra mắt cá chân ra đang có ít tơ máu, đã đắp lên một tầng thuốc trị thương trong suốt vào một khối miệng vết thương lớn, Câu Hồn chớp chớp đôi mắt hồ ly, đáng thương lên án.

“Ặc?”

Vân Hiểu Nguyệt ngây dại, nhìn miệng vết thương nổi bật ở trên da thịt trắng có chút kinh khủng, dở khóc dở cười hỏi:

“Này, chàng dẫu gì cũng là võ lâm cao thủ số một số hai, làm sao có thể bị thương nghiêm trọng như thế? Chàng không phải là làm cái khổ nhục kế, để che dấu cái gì khác đi!”

Vân Hiểu Nguyệt thuần túy vui đùa chút mà thôi, vậy mà đáy mắt Câu Hồn hiện lên hoảng loạn, sắc mặt trắng xanh, nháy mắt tươi cười cứng ở trên mặt, lầm bầm nói:

“Làm sao có thể? Ta lại không phải người ngu, không để ý nên bản thân bị thương thôi!”

Đau lòng tay đè ở miệng vết thương chung quanh cẩn thận, xác định không có thương tổn đến xương cốt, Vân Hiểu Nguyệt ngẩng đầu, cười nổi lên mặt:

“Chàng là người của ta, hết thảy của chàng, đều là của ta, lần sau lại không cẩn thận như vậy, ta nhất định không buông tha chàng, thế nào, hôm nay vừa mới đụng bị thương sao, tại sao vậy chứ?”

“Nguyệt Nhi…”

Trong mắt tràn đầy cảm động, tay Câu Hồn lại ôm Vân Hiểu Nguyệt, đáy mắt tràn đầy thoải mái cùng bi thương, lập tức biến thành ý cười cùng trêu chọc:

“Nha, là ta nhớ nàng rất nhập thần, cho nên không chú ý, nàng muốn bồi thường ta, được không hả?”

“Lại không đứng đắn!”

Mặt đỏ lên, Vân Hiểu Nguyệt vươn hai tay vòng lên đầu của hắn, cho hắn một cái hôn sâu nóng bừng, thật lâu sau, hơi thở có chút bất ổn khẽ nói:

“Câu Hồn, thực xin lỗi, trong khoảng thời gian này là ta sơ sót, ta cam đoan, thời gian một tháng, ta lập tức cùng các chàng đi ra cung, không bao giờ quản chuyện loạn thất bát tao này nữa, được không?”

“Nguyệt Nhi…”

Tâm đau xót, ý lệ nhanh chóng nảy lên đáy mắt, Câu Hồn nỗ lực đem nó ép xuống, nâng mặt Vân Hiểu Nguyệt lên, hung hăng áp ở trên cánh môi mềm mại của nàng, vội vàng ra sức, như lửa nhiệt tình làm cho Vân Hiểu Nguyệt thở hổn hển yêu kiều, theo bản năng vòng qua hông của hắn, nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý cảm thụ tình ý nóng cháy của hắn, bàn tay mềm có chút khó có thể tự kiềm chế với vào áo khoác của hắn, cách trung y, xoa ngực rắn chắc của hắn.

“Đừng!”

Cơ hồ Vân Hiểu Nguyệt đồng thời sờ lên, Câu Hồn lập tức kéo tay Vân Hiểu Nguyệt đưa ra nắm chặc, buông môi bị hôn có chút sưng đỏ ra, thở khẽ nói:

“Bảo Bảo ở chỗ này, trong chốc lát còn có cung nữ muốn đưa bữa tối tiến vào, cho nên…”

“Xì!”

Vân Hiểu Nguyệt nhịn cười không được:

“Câu Hồn cũng sợ xấu hổ sao, thật sự là khó tin được, ta đương nhiên biết rồi, lại nói chàng đang bị thương, đứa ngốc!”

“Nguyệt Nhi…”

Thâm tình gọi, tâm Câu Hồn, đang rỉ máu:

‘Nguyệt Nhi của ta, bảo bối của ta, nàng cũng biết ta yêu nàng cỡ nào, ta đã che giấu nàng một chút việc, đó là bởi vì ta sợ nàng sẽ hận ta, nàng là tính tình cương liệt như vậy, nếu nàng biết, từ lúc mới bắt đầu ta tiếp cận nàng lại có mục đích, rất nhiều sự việc đều là một tay ta thúc đẩy, nàng còn có thể tha thứ cho ta sao?

Sẽ không, nàng nhất định sẽ không, cho nên ta không thể nói cho nàng biết, cũng không dám nói cho nàng biết, ta sợ tới địa ngục để yêu nàng, ta sợ nàng sẽ có hận ý đối với ta.

Nguyệt Nhi, tha thứ cho ta, chỉ cần ta chịu qua bảy ngày hình phạt còn lại, ta có thể rời khỏi tổ chức, chân chính tự do, chân chính chỉ thuộc về một mình nàng, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ ghen tị nữa, làm một phu quân tốt, Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, ta yêu nàng!’

( Ụt: Tới đây chắc mọi người đã biết chủ tử của Câu Hồn ca là ai và ai là người chịu phạt ở chương trước rồi nhỉ? Chưa bao giờ ta thấy hận Nguyệt tỷ như vậy, nếu như … chỉ cần Nguyệt tỷ quan tâm Câu Hồn ca hơn một chút, dù chỉ một chút thôi … thì Câu Hồn ca sẽ không …)

“Như thế nào, vì sao không nói lời nào?”

Thật lâu không có nghe thấy Câu Hồn trả lời, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc hỏi.

“Không có, ta đang suy nghĩ, cả đời này có được tình yêu của nàng, là may mắn lớn nhất của ta, Nguyệt Nhi, biết không, ta yêu nàng, so với yêu bản thân ta phải nhiều hơn rất nhiều, nếu ta thực sự đã làm sai điều gì, nàng sẽ tha thứ cho ta sao?”

Có chút không yên, Câu Hồn nhẹ nhàng nỉ non.

“Chuyện đó… Chỉ cần chàng không hồng hạnh xuất tường072, không lừa gạt ta, việc nhỏ khác, ta cũng có thể tha thứ!”

Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì trả lời.

Ánh mắt Câu Hồn buồn bã, một tia tuyệt vọng nhanh chóng xẹt qua:

“Chúng ta cũng biết nàng hận nhất người khác phản bội, ai dám đây?”

“Biết là tốt rồi, đói bụng không, ta làm cho bọn họ đưa bữa vào nha, kêu bọn Viễn luôn, ngươi ăn xong sớm đi nghỉ ngơi, bắt đầu ngày mai không cho xuống giường, dưỡng thương cho tốt, biết chưa?”

Vân Hiểu Nguyệt dặn dò.

“Được, ta nghe lời nàng!”

Vân Hiểu Nguyệt cao hứng ở trên gương mặt hắn ấn lên một nụ hôn, đi ra phòng, cho nên bỏ quên rất nhiều nỗi băn khoăn.

Nhìn Vân Hiểu Nguyệt ra khỏi phòng, sắc mặt Câu Hồn lập tức trở nên thật tái nhợt, thương thế bên trong cơ thể rốt cuộc áp không được, vội vàng cầm lấy khăn gấm một bên che miệng lại, tiếp được máu tươi phun trào mà ra, mồ hôi trên trán lạnh chảy ròng ròng thấm cả đến ở trên giường, khí thở suy yếu. Con ngươi đen tràn đầy tình ý kia, kiên định nhìn ngoài cửa, sau đó cắn chặt răng chống đỡ đứng dậy, đem khăn gấm dính đầy vết máu nhét vào trong lòng, đã cầm lấy đem mồ hôi trên trán cùng máu tươi bên môi tinh tế mà lau sạch sẽ, lấy ra một viên hoàn dược ném vào trong miệng, nhắm hai mắt lại.

Rất nhanh, bên ngoài truyền đến phần đông tiếng bước chân, Câu Hồn chậm rãi vận khí, trên mặt đỏ ửng bức ra, chứa mỉm cười ấm áp, nhìn về phía ngoài cửa.

Ăn một bữa cơm được rất là khoái trá, chân Câu Hồn bị thương, cho nên Vân Hiểu Nguyệt làm riêng cho người ta đem bàn ăn đến bên giường, thấy Câu Hồn khôi phục bộ dáng chuyện trò vui vẻ, hơn nữa bắt đầu ăn này nọ cũng rất ngon miệng, bọn Tư Đồ Viễn cũng yên lòng, mọi người cười cười nói nói, phảng phất lại trở về cuộc sống náo nhiệt ở Bạch Hổ Quốc trước kia.

( Ụt: sorry mọi người vì lại chen vào nhưng là ta kiềm không được nha. Nếu lúc đi ra, chỉ cần Nguyệt tỷ có chút quan tâm, quay lại nhìn một chút không phải là đã phát hiện ra sao? Ta không biết là Nguyệt tỷ quá tin tưởng Câu Hồn ca hay là sự quan tâm với Câu Hồn ca quá ít nên mới như vậy nữa …)

Trên bàn cơm, Vân Hiểu Nguyệt lại xác định sinh nhật Bảo Bảo mười tám tuổi thật là ba ngày sau, về sau đề ra nghi vấn làm cho một đám người thật sự là dở khóc dở cười, trong chốc lát cười đùa.

Nhìn thần sắc Câu Hồn có chút mệt mỏi, Vân Hiểu Nguyệt sai người hủy bữa ăn đêm, phái Viễn đem Bảo Bảo đuổi về Thái Tử cung, giúp Câu Hồn lau sạch sẽ chân tay, một lần nữa đắp thuốc, dặn hắn nghỉ ngơi thật tốt, liền cùng Bạch Bằng Triển đi đến thư phòng, tuy rằng bọn họ cùng Bảo Bảo rất quen thuộc, nhưng hiện tại nàng Vân Hiểu Nguyệt là Thái Phó Thái Tử Bảo Bảo, nói như thế nào, lễ vật của nàng cũng muốn đặc biệt chút mới được nha!

Đêm, dần dần chìm, Câu Hồn nằm ở trên giường làm thế nào cũng ngủ không được, tim của hắn, giống như là đang bị đao nhọn sắc bén lăng trì, rất đau rất đau!

Nguyệt Nhi của hắn, tự tay đút hắn ăn cơm, tự tay vì hắn rửa tay, rửa chân, tự tay vì hắn bôi thuốc, trong mắt kia tràn đầy đau lòng, cũng là vì hắn, mà hắn thì..? Tự tay động thương chân của mình, chỉ vì che giấu chuyện phản bội của bản thân, mặc dù là không có ác ý phản bội, nhưng đó cũng là phản bội.

Huống chi, ba ngày sau lễ mừng sinh nhật Bảo Bảo, hắn còn phải làm một chuyện làm cho nội tâm hắn đau, hắn thật không muốn nghĩ nữa! Nhưng không được, hắn không thể cự tuyệt, bởi vì chủ nhân của hắn cho hắn ân huệ lớn lao, mà chuyện này, hắn tính không làm, cũng sẽ có người khác làm, như vậy, khiến cho đích thân hắn làm đi, có lẽ đến cuối cùng Nguyệt Nhi phát hiện ra cũng tốt, hận hắn, nếu hắn chết, Nguyệt Nhi chắc sẽ không thương tâm như vậy, Nguyệt Nhi của hắn, chỉ có hận, mới có thể không phải đau lòng đi!

“Nguyệt Nhi, thực xin lỗi, ta yêu nàng…”

Nước mắt, đã làm ướt áo gối, Câu Hồn lần lượt thì thầm, giống như tự thú cùng tiếc nhớ, thật lâu… Không có dừng lại!

( Ụt: Oa oa, Câu Hồn ca của ta, sao số ca khổ thế, ta ghét mi Gia Cát Phụng Thiên, càng ghét cái tên đáng ghét nhất truyện >.< ta hận tác giả, sao nỡ lòng nào làm Câu Hồn ca của ta đau khổ như vậy, đau từ thể xác tới tinh thần, ngươi tàn nhẫn quá đi, grrrr ta mà gặp ở ngoài là ta chém ta chém tác giả …

À, bật mí luôn, hôm sinh thần Bảo Bảo sẽ có một chuyện kinh thiên động địa xảy ra, và chuyện này cũng là nguyên nhân chính khiến cho hậu cung của Nguyệt tỷ tăng đột biến ^.^)

072 : Hồng hạnh xuân tường hay hồng hạnh vượt tường đều có nghĩa chung là ngoại tình ^.^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui