Tuyệt Sắc Yêu Phi

Hướng vào trong phòng, Vân Hiểu Nguyệt nghiến răng, trong lồng ngực ngào ngạt khí bốc lên, đau đớn hận ý dung hoà với nhau, còn có không tha cùng do dự, cảm xúc quá mức phức tạp, làm cho nàng tâm hao khí tổn, mắt đẹp hàn ý càng sâu!

Gặp nhau? Còn chưa muốn gặp nhau?

Ánh mắt hắn thấy mình mừng như điên như vậy, không thể tin, nhưng không giống như hắn giả bộ.

Nhưng là vì sao không có nói cho ta hắn còn sống đây? Hắn vẫn như cũ là lừa ta, không phải sao?

Bạch Diệp, ta nên bắt ngươi như thế nào cho phải!

( Ụt: Còn đang giận nên sẽ là ” ta – ngươi ” với chưa được chấp nhận nên ” ta – muội ” nhé)

Phiền muộn làm Vân Hiểu Nguyệt phóng một chưởng đẩy ra cửa gỗ, hơi gió lạnh nhất thời thổi vào, khiến đầu não nàng hơi chút thanh tỉnh một ít.

Thở dài, ngồi vào bên cạnh bàn, vừa mới nâng bình trà lên, đột nhiên, cảm thấy có người nhanh chóng hướng nơi này tới gần.

Tay Vân Hiểu Nguyệt run lên, nước bắn tung tóe đến trên bàn, hít một hơi thật sâu, thu lại tất cả cảm xúc trong lòng, tay lấy thêm nhất tách trà đặt ở đối diện, một thân ảnh màu vàng nhạt như gió nhẹ nhàng tiến vào, đứng ở cửa.

“Điệp nhi, là muội sao?”

Bạch Diệp tham lam nhìn Vân Hiểu Nguyệt mặt trầm tĩnh, run rẩy hỏi.

“Điện hạ, tại hạ Vân Hiểu, không gọi Điệp nhi, người nhận lầm người!”

Khóe miệng lộ ra một tia đạm mạc ý cười, Vân Hiểu Nguyệt giương mắt nhìn nhìn hắn.

“Mời ngồi!”

“Không đúng, muội chính là Điệp nhi, Điệp nhi của ta, ta sẽ không nhận sai, Điệp nhi, muội còn sống, thật tốt!

Điệp nhi, Điệp nhi…”

Bạch Diệp căn bản nghe không vô lời của ” hắn “, từng bước một tới gần, đôi mắt ôn nhuận tràn ra nhè nhẹ sương mù, kích động nỉ non.

“Ta gọi Vân Hiểu, điện hạ xin tự trọng!”

Nhìn Bạch Diệp từng bước một tới gần, vươn hai tay sẽ đem bản thân ôm sát trong lòng, Vân Hiểu Nguyệt hai đấm nắm chặt, cưỡng chế xúc động muốn bổ nhào vào lòng hắn, đột nhiên đứng lên bay tới một bên, quát to.

“Điệp nhi?”

Bạch Diệp cả kinh, giật mình nhìn nàng:

“Muội biết võ công?”

“Vâng, ta không chỉ biết võ công, hơn nữa còn là nam tử, ngươi xác định ta chính là Điệp nhi kia?”

Vân Hiểu Nguyệt dừng một chút, nhàn nhạt hỏi.

“Nam tử?”

Bạch Diệp yên lặng nhìn biểu tình Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng, mặt tràn ra thần sắc thống khổ:

“Điệp nhi, muội nhất định chịu rất nhiều khổ sở, là ta không tốt, ta hẳn là nên nói cho muội biết hết thảy chuyện của ta, thực xin lỗi!

Nhưng là Điệp nhi, ta đối với muội, so đối bản thân ta còn muốn quen thuộc hơn, nhất cử nhất động của muội, mỗi một cái biểu tình của muội, đều chặt chẽ khắc vào trong lòng ta, ta làm sao có thể không nhận ra muội?

Vô luận muội dung nhan ra sao, ta đều có thể liếc mắt một cái liền nhận ra muội.

Điệp nhi, ta là Vân Trần Viễn, yêu nhất đại ca của muội a, Điệp nhi, không nên tức giận, không nên hận đại ca được không?

Muội cho ta một cái cơ hội giải thích, được không?”

Giải thích?

Vân Hiểu Nguyệt mi nhếch lên, vừa muốn cự tuyệt, chợt nhiên nhớ tới Tư Đồ Viễn, lúc trước mình cũng là không muốn nghe hắn giải thích, cho nên mới làm thương tổn Viễn.

Được, Vân Trần Viễn, ta liền cho ngươi một cái cơ hội giải thích, ta xem ngươi rốt cuộc có lý do gì muốn lừa gạt ta?

“Điện hạ mời ngồi, tại hạ chăm chú lắng nghe!”

Bay tới đối diện ngồi xuống, Vân Hiểu Nguyệt tay vừa nhấc, lạnh lùng nói.

“Điệp nhi…”

Vân Hiểu Nguyệt trong mắt lạnh lùng hàn ý cùng nhè nhẹ thống hận khiên Bạch Diệp lòng đau như cắt, thật sâu nhìn nàng một cái, ngồi xuống.

“Điệp nhi, kỳ thực, ta không là thân đại ca của muội, ta gọi Bạch Diệp, là Bạch Hổ quốc Đại Hoàng tử!”

Bạch Diệp ngồi xuống, nhìn chằm chằm chén trà còn đang bốc khói, nhẹ nhàng mà nói.

Chúng ta không có liên hệ máu mủ???

Vân Hiểu Nguyệt chợt ngẩn ra, tin tức này kinh khủng bậc nào, làm cho nàng nhất thời há hốc mồm, lập tức, một tia nhàn nhạt vui sướng theo ngực chậm rãi lan tràn, giương mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn mặt Bạch Diệp tuyệt mỹ xuất trần, lẳng lặng nghe tiếp.

” Mẫu thân ruột của ta, là dân gian thương gia chi nữ, bởi vì tài mạo xuất chúng, khi tuyển tú bị đưa vào cung, nhưng là mẫu thân không có hậu phương, cho nên bị người hãm hại.

Thành tiểu cung nữ trong hoàng cung, một lần phụ hoàng của ta bị say rượu trong lúc vô ý thấy, sủng hạnh nàng, trùng hợp bị Hoàng Hậu nương nương phát hiện.

Hoàng Hậu nương nương đem mẫu thân ruột của ta từ bên người phụ hoàng lôi đi, phụ hoàng tỉnh rượu xong, liền quên mất mẫu thân, vì thế mẫu thân thành một thị nữ trong lãnh cung.

Không nghĩ tới sau đêm đó, mẫu thân lỡ lầm mang thai, có ta, mẫu thân nghĩ hết biện pháp che dấu, không nghĩ tới khi lâm bồn vẫn bị Hoàng Hậu đã biết.

Hoàng Hậu vu hãm mẫu thân cùng thị vệ cấu kết, một chén độc dược, độc chết mẫu thân ta, đem ta ném vào hồ sen trong lãnh cung, là hảo tỷ muội của mẫu thân vụng trộm sắp xếp cứu ta đi lên, vụng trộm đưa ra cung.

Đương nhiệm Hộ bộ Thượng Thư Liễu Băng tìm một cái đứa bé đã chết lừa dối, đem ta bí mật đưa đến Thanh Long quốc nhờ Vân Tướng nuôi nấng, vì thế, ta biết muội!

Điệp nhi, quá khứ, muội liền đặc biệt thích dán ta, mà ta, lần đầu tiên nhìn thấy muội hồng hào, liền thích muội, cho nên chúng ta hồi còn nhỏ luôn luôn ngủ ở trên một cái giường, ta cũng từng tắm qua cho muội!

Sau lại chúng ta dần dần lớn lên, muội tiến vào nội viện, trở nên càng ngày càng tĩnh, càng ngày càng xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy muội, ta đều có một loại cảm giác mặt hồng tim đập, ta thật sợ hãi, bởi vì muội là thân muội muội của ta, ta không thể đối với muội có loại tình cảm này, cho nên ta bắt đầu xa lạ muội, thành thư đồng của Thái Tử.

Tần Ngạo cùng Tần Vũ cùng ta quan hệ vô cùng tốt, Tần Ngạo thường xuyên đến phủ tìm ta, có lẽ chính là khi đó, muội trong lúc vô tình gặp được Tần Ngạo, muội yêu hắn, yêu khăng khăng một mực, ngoài hắn ra thì không gả.

Nhưng là Điệp nhi, muội có biết hay không, vào buổi tối muội sinh nhật mười lăm tuổi ấy, ta trong lúc vô ý nghe được phụ thân cùng mẫu thân ở thư phòng nói chuyện, khi ta biết ta không phải con trai ruột bọn họ.

Ta có cỡ nào hưng phấn cùng kích động, ta vọt vào phòng của muội, là muốn nói cho muội ta yêu muội, ta muốn cưới muội, bởi vì ta không là ca ca của muội, đáng tiếc ta còn chưa kịp nói ra miệng, muội liền nói cho ta bí mật của muội, Điệp nhi, lúc ấy ta lòng ta đau muội biết không?

Tần Ngạo ta hiểu rất rõ hắn, hắn thống hận phụ thân như vậy, làm sao có thể đối xử tử tế muội?

Nhưng là muội, si tình khiến ta không biết như thế nào cho phải, ta không muốn nhìn thấy muội khóc, thấy muội khổ sở, cho nên, ta cùng phụ thân buộc Tần Ngạo cưới muội làm phi, cho muội trở thành phi tử đứng đầu.

Điều kiện trao đổi, ta tự nguyện đi biên quan, chờ ta lúc trở lại, ta nhìn thấy Tần Ngạo cưng chìu muội như vậy, thái hậu giữ gìn muội như vậy, ta cảm thấy thật vui mừng, ta cho rằng, Tần Ngạo cho dù hận phụ thân, cũng không đến mức xuống tay với muội, đáng tiếc ta rất đánh giá thấp độ tàn nhẫn của hắn!

Điệp nhi, thực xin lỗi, kỳ thực lần đó Tư Đồ ở Viễn tới tuyên chỉ, ta chỉ biết đại sự không ổn, chính là ta không có lường trước sự tình đột nhiên phát sinh như vậy, ta căn bản không có thời gian thông báo cho muội.

Người của Tần Ngạo, là đêm khuya đến sao gia, ta cùng phụ thân trực tiếp bị nhốt vào đại lao, phụ thân nói cho ta biết tất cả chân tướng, cho ta viên thuốc kia có thể làm cho nhìn qua giống thật đã chết rồi, để ta trở về Bạch Hổ quốc.

Ta cho rằng, cái chết của ta, có thể cho Tần Ngạo càng thêm thương tiếc muội, chính là không nghĩ tới, hắn tuyệt như vậy!

Điệp nhi, thực xin lỗi, ta không phải là không muốn tới tìm muội, là vì thuốc kia độc tính rất mạnh, ta ngủ mê thật lâu, tỉnh lại chuyện thứ nhất, chính là tới tìm muội, nhưng khi ta đuổi tới chỗ kia, ‘Sắc Điệp cung’ đã thành một đống hoang tàn!

Điệp nhi a, muội có biết hay không, lúc ấy lòng có bao nhiêu đau, ta có cỡ nào hối hận không có nói cho muội biết tất cả mọi chuyện?

Tối hôm đó, ta tự nói với mình, ta muốn báo thù cho muội, cho nên ta đã trở về, về tới Bạch Hổ quốc, thành Đại Hoàng tử Bạch Hổ quốc.

Điệp nhi, cái chết của ta tự cho là đúng, hại muội bị nhiều khổ sở như vậy, thực xin lỗi, Điệp nhi, đại ca là thật thật yêu thật yêu muội, cho nên, tha thứ ta, được chứ?”

Cứ như vậy rủ lông mi, Bạch Diệp chậm rãi nói xong, mặc cho nước mắt rơi xuống, nói ra tất cả sự thật, sau đó thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt, trong mắt tràn đầy ôn nhu, cơ hồ muốn đem dìm Vân Hiểu Nguyệt chết đuối!

Đau lòng, dần dần biến mất, hàn ý trong mắt, dần dần hòa tan, Bạch Diệp nói mỗi một chữ, phảng phất có ma lực, miệng vết thương đáy lòng từng đã đem nàng tra tấn chết đi sống lại, như kì tích chậm rãi khép lại.

Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt lom lom nhìn, thấy được đau lòng của hắn, thật sâu thấy đáy mắt hắn ôn nhu ẩn tình, chân thành tha thiết mà thành khẩn như vậy, như lửa thiêu đốt tình ý, khiến mũi Vân Hiểu Nguyệt đau xót, trong mắt nhanh chóng tràn ngập sương mù nổi lên.

“Điệp nhi, đừng khóc, lỗi là đại ca, hết thảy đều là lỗi của ta, muội đánh ta trách móc ta đều được, đừng khóc!”

Vân Hiểu Nguyệt khóc làm tâm Bạch Diệp đau đớn, hắn cũng không nhịn được nữa, đứng dậy một phen ôm Vân Hiểu Nguyệt.

Lâu như vậy, chặt như vậy, dường như muốn đem nàng khảm vào trong thân thể mình, đau lòng hôn nhẹ tóc của nàng, trong mắt, là mất mà được lại mừng như điên cùng nóng bỏng yêu say đắm.

Giấc mơ có được cái ôm ấm áp, cảm xúc ấm áp làm cho mình khắc cốt ghi tâm, hơi thở nhàn nhạt tươi mát độc nhất vô nhị, làm Vân Hiểu Nguyệt nước mắt thế nào cũng dừng không được, tay gắt gao ôm eo Bạch Diệp, không tiếng động khóc rống lên!

“Điệp nhi, Điệp nhi của ta…”

Thỏa mãn khẽ than, Bạch Diệp thâm tình nỉ non, vỗ nhẹ lưng Vân Hiểu Nguyệt, khóe miệng ý cười càng lúc càng lớn, người hắn yêu nhất, thật không có chết, cực kỳ rõ ràng ở trong ngực của hắn như vậy, hương thơm quen thuộc, nhiệt độ cơ thể ấm áp.

Từ nay về sau, hắn sẽ không còn đêm không thể say giấc, tương tự như điên!

Cực kỳ lâu, Vân Hiểu Nguyệt ở trong ngực của hắn, thời gian phát tiết trải qua chỉ còn lại ủy khuất, buồn buồn khinh ngữ:

“Đại ca!”

“Điệp nhi, muộc rốt cục nguyện ý gặp ta! Đại ca thật cao hứng!

Xem muội, khóc đến giống con mèo hoa nhỏ, đại ca giúp muội lau!”

Nâng lên mặt Vân Hiểu Nguyệt, nước mắt đã bôi xoá đi lớp dịch dung, trên mặt từng đạo hắc ấn dần trắng nõn, khiến Bạch Diệp nhịn không được khẽ cười một tiếng, nâng tay nhẹ nhàng mà lau.

Khoảng cách gần như vậy, nhìn hắn đưa ra gương mặt hại nước hại dân, con ngươi thâm thúy trong suốt giống hồ nước đen, da thịt trắng nõn, cái trán trơn bóng, lông mi nồng đậm mà thon dài.

Vân Hiểu Nguyệt càng nhìn càng thích, ánh mắt dần dần mê say.

Bạch Diệp xem phản ứng ở trong mắt của nàng, mặt hơi đỏ lên, buồn cười xoa bóp mũi của nàng, hàm cười hỏi:

“Điệp nhi, muội thấy thế nào, còn vừa ý ta không?”

“Ách? Chuyện này … Đại ca, ta…”

Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra, mặt lập tức đỏ, thầm mắng mình không có sức chống cự như vậy, lúng túng trốn vào trong lòng hắn, dẩu môi:

“Đại ca làm chi càng ngày càng đẹp mắt, làm hại ta xem ngây người!”

“Điệp nhi, chỉ cần nàng nguyện ý, xem cả đời cũng có thể, nàng nguyện ý sao?”

(Ụt: cần phát triển tình cảm rồi, ” chàng với nàng ” nhá ^.^)

Bạch Diệp thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt, ý cười trong suốt hỏi.

“Đương nhiên nguyện ý!”

Vân Hiểu Nguyệt không hề nghĩ ngợi, thốt ra.

“Trời ạ, Điệp nhi của ta, đáp ứng gả cho ta, thật tốt quá!

Điệp nhi, ta lập tức đi nói phụ hoàng hạ chỉ, ta muốn cưới nàng làm thê tử của ta, Điệp nhi, Điệp nhi…”

Bạch Diệp mừng như điên ôm sát Vân Hiểu Nguyệt, kích động vạn phần!

Cưới?

Vân Hiểu Nguyệt nghe được một chữ như thế, ngẩn ra, nâng tay che môi của hắn, cười híp mắt nói:

“Đại ca, ai nói cho chàng biết ta muốn gả cho chàng?”

Bạch Diệp ngây ngẩn cả người, khổ sở nói:

“Chẳng lẽ… Điệp nhi còn không chịu tha thứ cho đại ca?”

“Chàng gạt ta lâu như vậy, hại ta thương tâm muốn chết, ta tại sao có thể dễ dàng tha thứ chàng?

Bất quá, xem chàng thái độ nhận tội tốt, ta quyết định nho nhỏ trừng phạt chàng một chút, chàng có nguyện ý nhận hay không?”

Vân Hiểu Nguyệt cười gian trá, mắt xinh đẹp chớp chớp, để sát vào mặt Bạch Diệp, như tên trộm hỏi.

“Hảo, Điệp nhi muốn phạt ta thế nào, ta đều nhận!”

Bạch Diệp bị nụ cười của Vân Hiểu Nguyệt tuyệt mỹ mê hoặc tâm thần, thâm tình trả lời.

“Thân ái đại ca, từ một khác ta rời khỏi Hoàng Cung, ta liền nói với bản thân ta, cả đời này, ai ta cũng không gả, muốn cùng ta cùng một chỗ mà nói, đại ca, trừ phi chàng gả cho ta! Đại ca, chàng nguyện ý sao?”

“Ách?”

Bạch Diệp lập tức ngây dại:

“Điệp nhi, nàng …”

“Còn có, ta hiện tại không gọi Vân Nhược Điệp, cái tên đó, đã theo kia trận lửa lớn hoàn toàn biến mất, ta bây giờ là Vân Hiểu Nguyệt, đại ca, bảo ta Nguyệt Nhi, được không?”

“Ách, Nguyệt Nhi?

Nhưng là…

Hảo, Nguyệt Nhi, đại ca không biết Nguyệt Nhi nguyên lai còn có một mặt nghịch ngợm như vậy, Nguyệt Nhi, đại ca là nam tử, như thế nào gả?

Muội không phải là đang nói đùa đi!”

Bạch Diệp có chút không thể tin nháy mắt, lông mi dày quạt quạt, thật khá, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được tay khẽ vuốt vuốt, mỉm cười khinh ngữ:

“Đại ca, ai nói nam tử không thể gả? Chàng không gả, ta liền cả đời cũng không tha thứ chàng!”

“Nguyệt Nhi, đừng như vậy, trước kia nàng thẹn thùng như vậy, thế nào hiện thời giống thay đổi thành một người khác, muội rốt cuộc như thế nào?”

Tuấn nhan Bạch Diệp đột nhiên đỏ, thân thể cương trực mặc cho Vân Hiểu Nguyệt khinh bạc, đáy lòng dâng lên nồng đậm nghi hoặc, nhịn không được hỏi.

Stop, nam nhân này, thật đúng là một người sâu sắc, ta đương nhiên không là Nhược Điệp, nàng sớm đã bị Tần ngạo đáng chết kia ngược đã chết, nhưng là ta không thể nói lời thật cho ngươi biết, tối thiểu, hiện tại không thể!

“Đại ca, từ sau khi ta mất trí nhớ, ngay Huyên nhi cũng nói ta thay đổi thật nhiều, nhưng là ta thích bản thân như vậy.

Nếu không, nói không chừng ta bây giờ còn đang ở lãnh cung chịu khổ đâu.

Đại ca, chẳng lẽ ngươi không thích Điệp nhi như vậy, hay là thích Điệp nhi nhát gan sao?”

Bức ra lệ trong mắt, Vân Hiểu Nguyệt khổ sở nhìn Bạch Diệp, bộ dáng đáng thương, thấy vậy Bạch Diệp đau lòng vạn phần, vội vàng ôm nàng:

” Đại ca! Điệp nhi vô luận tính tình biến thành ra sao, đại ca đều thích, đừng thương tâm, được không?”

“Thật sự?”

Vân Hiểu Nguyệt nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu lên tràn ra nụ cười tuyệt mỹ.

“Đó là đương nhiên, Nguyệt Nhi, đại ca rất nhớ nàng, thực sự rất nhớ nàng, mỗi lúc trời tối nghĩ đến nàng, đêm không thể say giấc, Nguyệt Nhi, nàng rốt cục đã trở lại, Nguyệt Nhi…”

Cánh môi Vân Hiểu Nguyệt phấn nộn trơn bóng chợt sáng, mê hoặc tất cả cảm quan của  Bạch Diệp, si mê nhìn môi đỏ mọng của người gần trong gang tấc mê, Bạch Diệp chậm rãi cúi đầu, hôn lên.

Bạch Diệp môi nhàn nhạt trong veo, giống như bản thân hắn, nụ hôn của hắn, thật nhu, thật ấm áp, là hương vị Vân Hiểu Nguyệt thích, lưỡi của hắn, chậm rãi xuyên qua môi cánh hoa của nàng, làm tâm Vân Hiểu Nguyệt, dần dần say mê.

Bất quá, từ trong nụ hôn của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác được sơ hở, còn có chút không đúng, rõ ràng hắn chưa từng hôn qua nữ nhân khác, cho nên không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ!

Đại ca thật thuần khiết a, thật sự là rất thích!

Vân Hiểu Nguyệt trong lòng ngòn ngọt, vươn tay ôm chặc cổ của hắn, kéo hắn nhích lại gần mình, hé mở cánh môi, cuốn lấy lưỡi của hắn, nhận phận sự làm thầy, Bạch Diệp là người cực thông minh, trong nháy mắt liền học xong.

Đột nhiên tay ôm lấy gấy Vân Hiểu Nguyệt, cuồng nhiệt mà thâm tình hôn trả lại, một hồi lâu sau, buông ra bảo bối trong lòng gò má như ánh bình minh, con ngươi đen trong suốt như vì sao tràn đầy nồng đậm đích tình cùng hoả dục, thở nhẹ nói:

“Nguyệt Nhi, ta yêu nàng!”

“Đại ca, ta cũng yêu chàng!”

Không chần chờ chút nào trả lời, làm Vân Hiểu Nguyệt nao nao, đột nhiên thư thái nở nụ cười: hoá ra, ở trong lòng của nàng, nam tử, sợ là ở lần đầu tiên nhìn thấy hắn, ấm áp của hắn, liền bắt tim của mình làm tù binh, bằng không, “Tin người đã chết”của hắn, sẽ không để cho bản thân thương tâm muốn chết, chẳng qua là khi đó không biết mà thôi, hiện thời bản thân muốn chính là bài trừ muôn vàn khó khăn, đem hắn đưa tới tay!

“Nguyệt Nhi…”

Bạch Diệp hạnh phúc nở nụ cười:

“Nàng nói nàng yêu ta, làm tâm đại ca kích động sắp nhảy ra khỏi ngực, nàng sờ sờ, ta thật hạnh phúc a, Nguyệt Nhi, ta tuyệt không phụ nàng!”

Nắm lấy bàn tay Vân Hiểu Nguyệt mềm mại không xương ấn ở trước ngực, Bạch Diệp kích động nói.

“Đập nhanh vậy sao? Ba ngày sau đại hôn, lại là chuyện gì đây?”

Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mà vuốt ve ngực rắn chắc của hắn qua lớp cẩm bào, chua hỏi.

“Đó là bởi vì, cưới các nàng, đại ca là có thể trở thành Thái Tử, sau đăng cơ làm hoàng, vì bảo bối của ta báo thù a.

Hiện thời Nguyệt Nhi của ta đã trở lại, đại ca lập tức đi cùng phụ hoàng thỉnh chỉ, dừng hôn điển.

Kỳ thực, cưới các nàng, là ý phụ hoàng, ta vốn không có ý định chạm vào các nàng, ở trong lòng ta, thê tử của ta, chỉ có thể là Nguyệt Nhi, những nữ nhân khác, ta ai đều không cần!

Sao vậy? Nàng ghen tị?”

Bạch Diệp hàm cười hỏi.

“Đúng vậy, ta rất cẩn thận mắt, nghe nói trắc phi của ngươi đẹp như thiên tiên, tài mạo song toàn, rất nhiều công tử bên trong Hoàng thành cảm nhận các nàng như nữ thần, ngươi thành thật khai báo, từng gặp các nàng chưa, có động tâm hay không, hử?”

“Nha đầu ngốc, tất nhiên là đã gặp qua.

Bất quá, không có cẩn thận nhìn, trong lòng ta đều là nàng, thế nào còn quan tâm nhìn người khác có đẹp hay không?

Nguyệt Nhi, đáp ứng đại ca, vô luận phát sinh chuyện gì, nàng nhất định phải tin tưởng ta, ta chỉ yêu nàng, được không?”

Trong mắt xẹt qua một tia lo lắng, Bạch Diệp thâm tình dừng ở mặt người yêu cười, ôn nhu dặn dò.

“Đại ca ngốc, chàng có phải vì chuyện từ hôn mà lo lắng, không phải?”

Vân Hiểu Nguyệt hoạt bát cười, nơi này luôn trọng nam khinh nữ, đã vậy, làm cho chàng nhìn thấy sự lợi hại của ta!

“Nguyệt Nhi thật sự là thông minh!

Hiện thời thành viên Hoàng thất của ba quốc gia khác đều đến đây tham dự hôn điển của đại ca, nếu bây giờ liền huỷ hỏ, đại ca bị người khác mắng chửi không sao cả, không thể làm thái tử cũng không sao cả, bởi vì nàng đã trở lại, những thứ khác không còn quan trọng nữa.

Chẳng qua Bạch Hổ quốc liền sẽ trở thành trò cười.

Hiện thời đại lục mặt ngoài yên tĩnh nhưng tứ quốc sóng ngầm mãnh liệt, trong lúc đó ta cùng Nhị đệ oán hận chất chứa đã sâu, ta lo lắng hắn liên hợp vây cánh trong triều làm nội đấu.

Nếu đại ca chủ động yêu cầu rời đi, không riêng gì phụ hoàng không chịu, liền ngay cả trọng thần trong triều cũng sẽ ngăn cản.

Nếu ta đi thật, theo tích cách Nhị đệ trảm thảo trừ căn, tất nhiên sẽ đại khai sát giới, dân chúng sinh linh đồ thán, đại ca như thế nào an tâm được đây?

Hơn nữa đại ca tối không muốn thấy nhất, chính là nàng bị người ta chửi rủa, cho nên Nguyệt Nhi, cho ta một ít thời gian, để ta cẩn thận suy nghĩ, làm sao có thể không cưới các nàng, lại để cho Bạch Hổ quốc không mất quốc thể?”

Bạch Diệp nắm thật chặt cánh tay, có chút áy náy nhìn Vân Hiểu Nguyệt, nói.

Vân Hiểu Nguyệt thật sâu nhìn hắn một cái, trong lòng than nhẹ.

Vì sao nam nhân nàng nhín trúng, đều có bối cảnh như vậy, lại đáng chết là tâm có trách nhiệm đây?

Đúng vậy, nam tử trước mắt bây giờ là hoàng tử, rất có khả năng sẽ là vua tương lai của một nước, ở nơi này “Trung” đặt ở vị trí đầu não.

Nếu muốn hoàn toàn thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của hắn rất khó!

Liền ngay cả Tư Đồ Viễn, cũng là trải qua đủ loại đau khổ mới nghĩ thông suốt, huống chi là Bạch Diệp, muốn bắt hắn, có lẽ phải tốn không ít chất xám!

“Đại ca, như vậy, ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?”

“Không biết, Nguyệt Nhi, đại ca vẫn không có nghĩ được biện pháp.”

Lắc đầu, Bạch Diệp thật thành thực trả lời.

“Nếu không có cách nào, tuỳ cơ ứng biến! Chúng ta đi ra ngoài trước đi, Viễn chắc lo lắng gần chết!”

Vân Hiểu Nguyệt ra vẻ thật tùy ý nói.

“Viễn? Tư Đồ Viễn? Nguyệt Nhi, nàng cùng hắn…”

Bạch Diệp sửng sốt, ánh mắt có chút kỳ quái.

“Đại ca, hắn là người thứ nhất đáp ứng gả làm nam nhân của ta, cho nên, ta nên đáp ứng cưới hắn!

Đại ca, ngươi biết không?

Hiện tại Vân Hiểu Nguyệt đứng ở trước mặt chàng, cũng không phải Vân Nhược Điệp  trong trí nhớ, mà là Vân Hiểu Nguyệt rách kén sống lại.

Chuyện ta có thể làm, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng, từ từ, chàng sẽ hiểu.

Muốn cùng ta một chỗ, đối với chàng mà nói, có lẽ sẽ rất thống khổ, hiện tại ta cho chàng cơ hội lựa chọn một lần cuối cùng.

Nếu chàng quyết định vô luận sau này phát sinh chuyện ra sao, đều sẽ không phản bội ta, vĩnh viễn vô điều kiện bao dung ta, yêu ta, như vậy, nắm chặt tay của ta, chúng ta cùng đi ra ngoài.

Nếu chàng cho là ta trăng hoa, ta cũng không thể nói gì hơn, từ nay về sau chúng ta mỗi người đi một ngả, chàng tiếp tục làm Hoàng Tử của chàng, thậm chí Hoàng Đế, mà ta, vĩnh viễn biến mất ở trước mặt của chàng, vĩnh không gặp gỡ!”

Đưa tay mình ra, Vân Hiểu Nguyệt nhấc lên khuôn mặt tươi cười, kiên định nói.

Nàng không có thói quen gạt người, sự tồn tại của Viễn cùng Câu Hồn, hắn sớm muộn gì cũng phải biết.

Đối mặt ngay lúc này hoặc thương tâm tâm về sau, không bằng hiện tại lựa chọn!

Bạch Diệp không nói gì, lẳng lặng ôm nàng, yên lặng nhìn nàng, trong mắt một trận phức tạp sáng rọi lóe ra, sau đó dần dần trầm tĩnh, ôn nhu dần dần lan tràn, tràn ra tuyệt mỹ ý cười, nắm giữ tay nàng, thật nhanh thật nhanh nắm giữ, thong thả mà kiên định nói:

“Ta muốn bên nàng!”

Bingo!

Đổ thắng!!!

Vân Hiểu Nguyệt hưng phấn không thôi, kỳ thực nàng biết, cho dù Bạch Diệp không muốn mà nàng yêu hắn, cho nên nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp đem hắn đưa tới tay, tuyệt đối sẽ không chắp tay nhường người ta!

“Đi thôi!”

Vân Hiểu Nguyệt ở gương mặt hắn hôn một cái, lôi kéo Bạch Diệp, đi ra phía ngoài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui