Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Tề Ngôn Lăng khẽ cau mày, quan sát thiếu niên tính khí nóng nảy trước mặt một cái, giống như đã nhìn thấy ở đâu, rồi lại không có ấn tượng gì. Tuổi trẻ nhưng tu vi cũng không phải là thấp, có điều hắn không có hứng thú cùng tên đó so đo, cũng lười giải thích, lấy lực ở chân bật lên, thân thể liền bay tới mấy trượng ra ngoài.

“Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!” Trương Mẫn Chi nâng kiếm liền đuổi theo giống như con lừa bướng bỉnh nhưng lại thấy cánh tay bị kéo lại, “Mẫn Chi ca ca!” Quay đầu lại đập vào mắt đúng là Mộc Bạch Ly mở to đôi mắt ướt át, “Đừng sợ, huynh lấy lại công đạo cho muội!” Mẫn Chi quay đầu lại đã thấy  Tề Ngôn Lăng vốn đứng ở đó giờ  không thấy tung tích, nhất thời ảo não không dứt, “Đáng chết! Chạy đi đâu rồi!” Hắn tập trung suy nghĩ, không chút có bất kỳ phát hiện gì, đây chính là chênh lệch thực lực a.

“Mẫn Chi ca ca! Huynh hiểu lầm, vừa rồi là cậu ấy giúp muội!”

“Hiểu lầm? Nếu là hắn giúp muội, muội còn ra nông nỗi như thế này?” Đau lòng nhìn vết thương trên mặt Mộc Bạch Ly, Trương Mẫn Chi giận dữ nói.

“Thật, là thật! Huynh xem, cậu ấy cho muội luyện đan dược!” Mộc Bạch Ly chỉ sợ Trương Mẫn Chi không tin liền đem bình sứ giống như vật quý đưa trước mặt hắn.

Trương Mẫn Chi nhận lấy bình sứ mở ra, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi, lập tức vẻ mặt ngưng trọng. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, đan dược như vậy sợ là ngay cả sư phụ và Tần trưởng lão cũng không luyện ra được, Tề Ngôn Lăng kia đã có thực lực cường đại đến như vậy sao?

“Mẫn Chi ca ca?”

“A! Hắn nói với muội đan dược này có tác dụng gì sao?”

“Nói là có thể tăng lên một ít tu vi!” Mộc Bạch Ly suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Là một ít, một viên đan dược này sợ rằng có thể làm cho đệ tử tư chất bình thường trở thành người tu luyện hơn ba mươi năm. Trương Mẫn Chi cảm thấy ngạc nhiên, đem bình thuốc đặt trong tay Mộc Bạch Ly dặn dò, “Muội cất kỹ đi, sẽ có lúc hữu dụng!”

Trở lại Mộc Tú Phong, sau khi bôi thuốc Mộc Bạch Ly nằm ở trên giường, ánh mắt nhìn nóc phòng, làm thế nào cũng không ngủ được, “Rốt cuộc có nên ăn trước một viên hay không?” Trằn trọc trở mình  hồi lâu, quên đi, không thể ăn gian, ta nhất định phải dựa vào thực lực của mình để vào đại môn  phái Thiệu Hoa, nhất định không thể để cho phụ thân mất thể diện. Nghĩ thông suốt rồi, trong lòng nàng nhất thời nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ chốc lát sau liền tiến vào  mộng đẹp.

Sau đó mỗi ngày, Mộc Bạch Ly càng thêm khắc khổ, mỗi  buổi tối sau khi huấn luyện xong sẽ ở phía sau viện luyện tập một mình. Một lần lại một lần múa kiếm, ra quyền, đem bài tập ban ngày củng cố một lần. Người nàng càng ngày càng gầy, làm cho Trương Mẫn Chi và Tần Ca đau lòng không dứt, rồi lại không thể làm gì, ai cũng không khuyên được nàng, Trương Mẫn Chi chỉ thiếu nước đem nàng đánh ngất xỉu cột lên giường a, ai!

Mà Tề Ngôn Lăng vẫn phụ trách tiểu đội Bạch Ly nhưng thời gian cũng không có nhiều. Thường thường hắn mới đến một vài lần, nhưng mỗi lần hắn đến thì những kiến thức dạy cho nhóm đệ tử vẫn tốt hơn nhiều so với nhóm khác, cho nên tiểu đội Bạch Ly mặc dù thường tự luyện tập nhưng thực lực lại mạnh mẽ nhất, làm cho đệ tử khác vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Cuộc thi này mang tính cạnh tranh, sợ là phần lớn không có tinh thần đồng đội đi! Mộc Bạch Ly lặng lẽ quan sát đồng đội mình một chút, nhất định phải cố gắng lên!

Một tháng  huấn luyện cứ như vậy trôi qua, “Mẫn Chi ca ca, ngày mai sẽ phải vượt qua thử thách!” Dưới cây liễu, thiếu nữ chống cằm vẻ mặt đau khổ.

“Ừ, những lời này muội nói ba mươi ba lần rồi!” Trương Mẫn Chi bất đắc dĩ nắm tóc, lỗ tai đều bị niệm biến thành kén tằm rồi.

“Không được, muội phải đi luyện tập!” Dứt lời Mộc Bạch Ly lại từ trên băng đá đứng lên.

“Quyền pháp cơ bản muội cũng luyện mười lần rồi, ngồi xuống có được hay không!” Trương Mẫn Chi trợn mắt nhìn Mộc Bạch Ly một cái, “Nghỉ ngơi một chút đi mà, được không?”

“Muội lo lắng!”

“Lo lắng gì, đi ăn đi! Nếu không ăn đan dược kia đi?” Trương Mẫn Chi đưa tay nắm lấy một ít cỏ, tà tà  bắn ra, vừa đúng cắm ở trên đầu Mộc Bạch Ly, ha ha  cười hai tiếng.”Không phải lo lắng!”

Gạt cỏ trên đầu xuống, Mộc Bạch Ly bắt được đưa tới trước mặt hít hà, mùi hoa cỏ nhàn nhạt làm trong lòng bình tĩnh một chút, được rồi, “Không cần lo lắng, chẳng qua là không biết thi những thứ gì, ai!”

Sáng sớm ngày thứ hai Tần Ca và Trương Mẫn Chi xuất hiện đưa Mộc Bạch Ly  lên  Thiệu Hoa Sơn sớm một chút. Hai trăm mười đệ tử tham gia căn bản đã đến đủ, thật chỉnh tề  đứng ở sân luyện tập đợi chưởng môn đến.

“Giờ Thìn đến!” Tiếng chiêng gõ vang, mỹ phụ một thân quần áo đỏ tươi xuất hiện ở trước mặt mọi người, dùng  đôi mắt đẹp nhìn  các đệ tử trong sân một cái, khẽ gật đầu, “Ta là trưởng lão Thích Mộc Lăng ở Cẩm Hà Phong, phụ trách vòng thử thách thứ nhất!”

Trong sân yên lặng như tờ, tất cả mọi người tập trung lực chú ý trên người Thích Mộc Lăng. Thích Mộc Lăng hài lòng gật đầu một cái, “Rất tốt, mọi người tu tiên nên biết tâm pháp, yếu quyết cần nhớ nhiều không đếm xuể, cho nên vòng thứ nhất này là  thi trí nhớ, trong thời gian một nén nhang mọi người phải tự nhẩm thuộc lòng, không thể đọc được coi như trượt!”

Nghe đến đó, Mộc Bạch Ly thở ra một hơi dài, ở trong núi nàng đã đọc sách rất nhiều, chuyện này cũng rất dễ dàng!

Chỉ thấy Thích Mộc Lăng vung tay lên, phiến trúc trong tay nàng nhanh chóng chia làm rất nhiều phiến giống như ánh mắt dài hướng  phía đệ tử trong sân bay đi, không nhiều không ít, mỗi người một phiến.

“Bắt đầu!” Trong lúc nhất thời trong sân vang lên thanh âm anh anh ong ong. Mộc Bạch Ly liền hiểu, tự đọc thuộc lòng còn khó hơn nhiều. Trong sân thanh âm của mấy trăm người quấy nhiễu lẫn nhau, muốn yên lặng thật không dễ dàng. Nàng đem chân khí đưa vào phiến trúc trong tay, chữ viết liền rõ ràng, lần này Mộc Bạch Ly có chút mừng rỡ  phát hiện, bên trong có nhiều khẩu quyết cũng rất quen thuộc, mặc dù không nhớ rõ ràng nhưng bây giờ muốn học thuộc lòng thì dễ dàng hơn nhiều, lập tức an tâm, rất nhanh liền tập trung.

Thời gian một nén nhang rất nhanh đã trôi qua, phiến trúc trong tay mọi người cùng một lúc hóa thành tro bụi, trong sân nhất thời ồn ào. Thích Mộc Lăng đem hai tay giơ lên rồi hạ thấp xuống, chờ tất cả yên lặng sau đó từ trong tay áo lấy ra một con hạc giấy, vừa ném một cái hóa thành hai trăm mười con quanh quẩn ở đỉnh đầu mỗi đệ tử.

“Hiện tại mọi người đã học thuộc lòng, con hạc giấy sẽ kiểm tra trí nhớ của các ngươi để xem có qua hay không!”

Con hạc giấy cực kỳ có linh tính, quanh quẩn ở đỉnh đầu mọi người, mỗi  tư thái đều khác nhau. Một đệ tử bên kia không đọc ra được, mặt kìm nén đến đỏ bừng, nói lung ta lung tung, kết quả con hạc giấy kia bay lảo đảo lúc ẩn lúc hiện giống như là đang cười nhạo, cười đến đủ rồi, hô một cái, hóa thành tro bụi, hiển nhiên là thất bại!

Phần phật nữa, những con hạc giấy mất đi hơn phân nửa.

Con hạc giấy trước mặt Mộc Bạch Ly rất là tiêu sái, gật gù đắc ý, tựa như một thầy đồ, đợi nàng đọc xong còn gật đầu khen một cái làm cho Mộc Bạch Ly thở phào nhẹ nhõm.

“Con hạc giấy vẫn còn nghĩa là những đệ tử đó đã thông qua vòng thứ nhất ! Có chín mươi tám người!” Chờ Thích Mộc Lăng tuyên bố xong, Mộc Bạch Ly mới phát hiện một thử thách như vậy đã làm giảm số người tham gia hơn phân nửa. Nàng lập tức cảm thấy rất lạ lùng, lại âm thầm nghĩ mình may mắn, thật may là đã qua! Vòng đầu tiên so với chạy một vòng qua sáu ngọn núi nhẹ nhõm hơn nhiều!

Trên đường trở về, Mộc Bạch Ly tò mò hỏi, “Tần trưởng lão, vì sao thi trí nhớ nhiều người rớt như vậy?”

“Con đã từng đọc qua những khẩu quyết đó nhưng đối với những đệ tử kia chưa từng đọc nhiều như vậy nên đến những khẩu quyết trúc trắc khó đọc, có thể đọc không đúng!” Tần Ca giải thích.

“Vậy đã đọc qua chẳng phải là có lợi hơn ư!” Gương mặt Mộc Bạch Ly có chút  nóng lên. Dù sao lúc huấn luyện, mọi người cũng chỉ học qua một hai khẩu quyết, hơn nữa đều là những câu đơn giản nhất, nhưng những khẩu quyết hôm nay hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc.

“Không biết là người nào ra  đề mục vậy?” Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng nói một câu, lại thấy Tần Ca ngừng bước, trên mặt hơi hồng hồng còn mang theo nụ cười lúng túng.

Trương Mẫn Chi nhìn thấy thế hận không thể xông tới ôm lấy bắp đùi Tần Ca. Trưởng lão người thật là anh minh thần võ a! Dĩ nhiên, hắn không dám nói vậy, “Trưởng lão, vậy ngày mai thi cái gì?” Ánh mắt Trương Mẫn Chi loé lên một cái, tiết lộ một chút đi mà?

(eo, nhân vật phụ nào cũng dễ thương a~, tất nhiên trừ mấy bạn đáng ghét=)))

“Ta làm sao biết được!” Tần Ca giả vờ cả giận nói, “Bạch Ly, buổi tối tốt nhất là nghỉ ngơi cho khỏe! Phải có đầy đủ  thể lực chuẩn bị cho thử thách chiến đấu ngày mai!”

“Dạ!” Mộc Bạch Ly ngửa đầu lên, “Con nhất định sẽ vượt qua!”

“Ừ,  nhất định sẽ vượt qua!” Hai thanh âm hợp chung một chỗ, vô cùng kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui