Tuyệt Sắc Yêu Tiên

Bên này, hai thầy trò có chút ngạc nhiên, sau đó chỉ trong chốc lát liền ngự kiếm bay lên.

"Mệt quá, ngủ sớm dậy sớm da mới đẹp!" Thanh Phạm kéo Bạch Ly muốn đuổi theo, bay trở về khách điếm, còn về quý phủ nhà họ Vương, không đi nữa cũng được.

Mà Huyết Ma và nữ tử áo đen lại chạy một mạch ra khỏi mười dặm: "Dạ Nhi, sao trong cơ thể nàng không còn một chút chân khí nào vậy?" Mặc dù toàn thân Huyết Ma mang sát khí, nhưng ánh mắt nhìn nữ tử áo đen lúc này lại cực kỳ dịu dàng, một tay đặt lên cổ tay nữ tử áo đen, cau mày, giọng nói ân cần, không chút nào để ý đến việc tay nàng muốn rụt lại, vẫn nắm thật chặt: "Dạ nhi, đừng nhúc nhích!"

Cuối cùng, mắt thấy không thể giãy thoát, nữ tử tên Dạ Nhi cũng đưa tay cho hắn tùy ý nắm lấy: "Ừ, nếu ta không nhìn lầm, trên tay nàng là Tử Mẫu Linh!" Dừng một chút, giọng nói nàng ta âm u lạnh lẽo bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa là Tử Linh đã nhận chủ!"

"Dạ Nhi sao có thể nhìn lầm!" Huyết Ma liền hiểu rõ: "Tử Mẫu Linh là pháp khí của học trò bảo bối của Trích Tinh, như vậy xem ra, chậc chậc...... chắc Tiểu Thánh Nữ là được Trích Tinh thả đi!"

Huyết Ma nói vừa xong thì thấy mặt Dạ Nhi đen lại, hừ một tiếng sau đó quay đầu, rõ ràng là đang tức giận, hắn lập tức cười ha ha: "Dạ Nhi của ta mới là Thánh Nữ tiếp theo của Ma Tông, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giúp nàng một tay."

"Năm đó Thánh Nữ Tiềm Ảnh ở phái Thiệu Hoa làm gian tế mười năm, hôm nay con gái nàng lại cấu kết với Ma Tông, thân phận của nàng còn đó, vốn không cần bao nhiêu chứng cứ, chỉ cần có chút manh mối, sợ là sẽ vạn kiếp bất phục, căn bản không cần chúng ta ra tay!" Nghĩ đến đây Dạ Nhi nở nụ cười, có vẻ vô cùng quyến rũ, Huyết Ma thừa dịp đặt tay lên eo nàng. Nàng vốn nhíu mày, nhưng lại vẫn vươn hai cánh tay trắng như ngọc ra ôm cổ Huyết Ma, để lại trên má hắn một dấu môi đỏ, mắt nhắm lại, thẹn thùng như hoa sen mới nở. d.đ_LQĐ

Huyết Ma ôm vòng eo mảnh khảnh của Dạ Nhi, từ cổ dài nhỏ trắng noãn của nàng hôn xuống. Hắn cởi sạch quần áo, dây dưa với thân thể mềm mại đáng yêu đến mức tận cùng, âm thanh run rẩy cùng với tiếng thở dốc không dứt, lúc này khắp nơi tràn ngập vô tận cảnh xuân......

Chỉ là Huyết Ma không thể nhìn thấy vẻ mặt khuất nhục và đau đớn cùng với ánh mắt ngập nước của Dạ Nhi. Tất cả đều đã chìm vào trong bóng đêm vô tận......

Điện Hỏa Vân, dùng mây ngũ sắc cùng trăm hoa trang trí, muôn nghìn hồng tía, không nhiễm chút bụi bẩn nên gọi là Hỏa Vân, chỉ là mọi việc đều có giới hạn, tươi đẹp đến cực điểm chính là tục tĩu khiến người ta càng thêm chán ghét, giờ phút này Thần Kim Giáp dụi dụi mắt. Bị những màu sắc rực rỡ kia làm hắn vô cùng nhức mắt, điện Hỏa Vân chính là nơi chúng tiên sợ phải đi đến nhất trên trời, nhưng hắn không thể không đến. Nhớ tới cảm giác đau âm ỷ chỗ mi tâm của mình, mỗi ngày đều có cảm giác như trên đầu có treo một thanh kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống cổ, mặc dù vẫn còn rất nhiều đan dược. Nhưng thời gian thật sự vẫn còn rất dài, ăn hết rồi thì phải làm sao? Bất đắc dĩ, hắn đành phải đến đây lần nữa.

"Kiếp Hỏa Tiên!"

"Cửa không khóa, tự vào đi!" Kiếp Hỏa Tiên không còn hơi sức cất giọng đáp khiến Thần Kim Giáp hơi chậm lại, hôm nay, sợ là hắn tới không đúng lúc rồi, nhưng đã đến đây, hắn đành phải kiên trì đến cùng, cùng lắm thì lát nữa sẽ tùy cơ ứng biến là được.

Vừa vào cửa, hắn liền choáng váng, chỉ thấy Kiếp Hỏa đang gục cằm xuống bàn. Thấy Thần Kim Giáp đi vào, hơi nhấc mí mắt lại quay về nhìn lên mặt bàn không chớp mắt, nét mặt hắn nhìn có vẻ rất phiền não!

Chỉ là, từ lúc nào thì Kiếp Hỏa này lại đổi tính vậy? Đọc sách mà cũng có thể biến thành bộ dạng này!

Thì ra, thứ mà Kiếp Hỏa Tiên đang nhìn rõ ràng là một quyển sách!

"Không biết Kiếp Hỏa Tiên có gì việc khó mà ủ rũ vậy?" Thấy thế, Thần Kim Giáp cẩn thận mở miệng hỏi. Hắn có việc phải cầu cứu người ta nên không thể không nuốt xuống những lời nói lỗ mãng, nói ra cũng thật sự là sỉ nhục, tất cả đều tại con Kỳ Lân kia!

"Ài......" Lại là một tiếng thở dài mềm mại không xương khiến Thần Kim Gíáp nổi da gà. Tiếng thở dài nghe qua quả thật là mềm mại đáng yêu, nhưng gắn với người kia, thôi, tốt nhất là đừng nên nghĩ đến. Thần Kim Giáp hồi phục lại tinh thần, hết sức ân cần nhìn Hỏa Kiếp Tiên, lúc này vẫn không dám nhắc đến chuyện Hồng Liên Liệt Hỏa, bằng không chắn chắn sẽ bị hắn đuổi ra.

"Ài......" Một tiếng thở dài trầm thấp này thành công khiến cho vẻ mặt Thần Kim Giáp biến thành màu xanh xám.

Qua nửa ngày, Kiếp Hỏa Tiên mới chỉ vào quyển sách liên tục vỗ ngực nói: "Ngươi nói, ngươi nói xem, thần khí thượng cổ này rốt cuộc ở đâu chứ? Đồ tốt như vậy sao có thể biến mất gần mấy vạn năm không ai biết nó ở đâu chứ? Thật là, đây rõ là..., ài!

Thần Kim Giáp lại gần nhìn, cuốn sách này dường như rất cũ rồi, hiện lên màu ố vàng sắc, nhìn kỹ, chính là đồ giám pháp khí thượng cổ, tuy là dùng nhuyễn ngọc màu trắng trong suốt vẽ ra nhưng vẫn có đốm đen, đốm vàng, màu mực vẽ cũng hết sức mờ nhạt, cũng không biết hắn lấy từ đâu ra quyển sách cũ như vậy. Lại nhìn kỹ chỗ ngón tay Hỏa Kiếp chỉ, chính là một viên đá quý màu xanh lục, bên cạnh là hai sợi dây màu vàng, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt khiến người khác chú ý, lại nhìn phần giới thiệu: Thiên Biến Hộ Ngạch: muôn vàn biến hóa, cho dù là thần tiên trên trời cũng không có cách nào dựa vào thực lực của mình để phân biệt thật giả. Xem ra là đồ tốt, nhưng mà Tiên Nhân bọn họ có ai lại không biến ảo, mặc dù có thể bị người có pháp lực cao hơn nhìn ra, nhưng đổi đi đổi lại cũng chỉ có bản thân mình thích, cũng đâu có gì không thích hợp chứ! Kiếp Hỏa Tiên sao lại rối rắm như vậy? d.đ_LQĐ

Lại thấy ngón tay Kiếp hỏa Tiên dời đi, lộ ra mấy chữ cực nhỏ: Cũng có thể chuyển hóa nam nữ!

Nhìn thấy điều này, Thần Kim Giáp chợt hiểu, thứ này đối với Kiếp Hỏa Tiên mà nói đúng là đồ tốt hiếm có, chỉ là đã mất đi gần vạn năm, phải đi đâu tìm?

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng nói thì hắn không thể nói vậy: "Đồ Kiếp Hỏa Tiên ngài muốn có, bổn tiên tất nhiên sẽ cố gắng tìm, cho dù có phải lật tung khắp lục đạo tam giới, cũng nhất định tìm ra lấy về cho Hỏa Tiên Tử!"

"Hứ!" Kiếp Hỏa cười nhạo một tiếng, giọng nói mặc dù xem thường nhưng cũng không nói tiếp, chỉ lười biếng ngồi đó nhìn chằm chằm Thiên Biến không chớp mắt, ánh mắt nóng rực như muốn đốt thủng sách ngọc, chỉ thấy vẻ mặt hắn tràn ngập vẻ bi thương, ngón tay vuốt ve trang sách, một cái lại một cái cực kỳ dịu dàng, tràn ngập tình cảm, Thần Kim Giáp không tiện quấy rầy chỉ đành đứng im bên cạnh, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến Kiếp Hỏa tự mình đi tìm tộc người Tu La. Cũng vào lúc này, đột nhiên Kiếp Hỏa lên tiếng: "Thiên Biến này hình như ta đã từng thấy ở đâu đó?"

Trong lúc này, Thần Kim Giáp cũng bị thu hút lực chú ý, nhìn kỹ mấy lần, đúng là có chút quen mắt, trầm ngâm một chút lên tiếng: "Nghe ngài nói như vậy ta cũng vậy cảm thấy thật quen mắt, thật giống như đã thấy ở đâu đó!"

"Chúng ta đều cảm thấy quen mắt, đây là thấy ở đâu chứ?" Kiếp Hỏa cau mày, cẩn thận suy nghĩ, mặc kệ là trên trời hay dưới đất, nhất định phải đoạt được Thiên Biến tới tay, nếu có thể biến thành nữ nhi, Hỏa Diệu Tinh Quân cũng sẽ không đối xử với mình như thế, hắn thở dài một tiếng, mình cũng chỉ là một kẻ đáng thương ngu ngốc vì yêu mà thôi.

"Kỳ Lân kia, thật sự sẽ không bắt sao?" Thần Kim Giáp suy nghĩ một chút, vẫn quyết định hỏi khéo.

"Bắt, sao lại không bắt!" Giờ phút này Kiếp Hỏa Tiên đang nghĩ đến Hỏa Diệu, cảm xúc vừa yêu lại vừa muốn vượt qua đối phương của hắn điên cuồng nảy sinh, nhớ tới con chim ngốc kia lòng hắn lại thấy tức giận, nếu Tất Phương tôn kính Vương của nó như vậy, vậy thì ta sẽ đi tìm Vương của nó, nghĩ đến đây, Kiếp Hỏa cắn răng một cái, siết chặt quả đấm: "Dù sao muốn đi xuống tìm Thiên Biến, thuận tiện cùng lúc đó tìm cơ hội bắt con Kỳ Lân này! Chỉ là......"

"Chỉ là gần đây Hỏa Diệu và con chim ngu ngốc kia quan sát rất kỹ......"

"Vậy cũng không sao, không đến nửa năm nữa sẽ là tiệc bàn đào ba mươi năm tổ chức một lần, lần trước Hỏa Diệu tự ý rời tiệc không phải bị phạt rồi sao? Lần này nhất định hắn sẽ phải ngồi ở đó không thể phân thân, chúng ta có thể nhân cơ hội này xuống tay, lại nói chúng ta bắt linh thú hắn cũng không thể can thiệp được, nếu để lọt vào tai Thiên Đế cũng là hắn xen vào việc của người khác, lấn áp chúng ta, bây giờ chúng ta chỉ cần tìm được Kỳ Lân này rồi liên tục quan sát động tĩnh là được, ngươi nói có đúng không?" d.đ_LQĐ

Kiếp Hỏa Tiên suy nghĩ một chút, cảm thấy không tệ: "Vậy cứ quyết định như thế đi, Thiên Biến này đúng là từng thấy ở nhân gian, ngày mai ta sẽ xuống dưới đó!"

"Vậy còn Hồng Liên Liệt Hỏa của ta!"

"Nửa năm sau ta sẽ tìm người xóa đi giúp ngươi, được chứ?" Kiếp Hỏa khẽ cười, khiến cho Thần Kim Giáp hoảng hốt, nói một cách công bằng thì tiên nữ bình thường còn không bằng một nửa hắn, nhưng đáng tiếc, đáng tiếc hắn lại là thân nam nhi.

Nửa năm, có thời gian chính xác cũng tốt, Thần Kim Giáp Thần xoa xoa chỗ mi tâm của mình một cái: "Vậy thì tốt, Kiếp Hỏa Tiên, ngày mai gặp lại!"

"Ngày mai gặp lại......"

Hỏa Diệu, nếu như ta là nữ nhi, ngươi có yêu ta không? Kiếp Hỏa Tiên đóng cửa lại, chống cằm suy nghĩ, giữa hai lông mày có chút buồn phiền, hai mắt tràn ngập tình yêu mang dáng vẻ mềm mại của nữ nhi, rồi lại trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ, Hỏa Diệu, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi, nhất định sẽ vượt qua ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui