Sao lại như vậy... gọi điện thoại không ai nghe... tên kia đã biến đi nơi nào !?
Phỉ gọi điện thoại lần thứ một trăm linh một, trong lòng bắt đầu mắng thầm.
Hai tháng nay, Phỉ hoàn toàn không có liên lạc với Phương Tý Thần, không cần nói cũng biết trong lòng hắn lo lắng cỡ nào. Hắn ngồi trên ghế ở sân bay, lại điện thoại lần nữa.
“Sách!” Lại là không ai nghe máy.
ở Đức không lâu, hắn liền quay về Đài Loan.. dù có chuyện gì... Cũng liền rõ ràng...
Không hiểu được vì cái gì, Phương Tý Thần hôm nay đặc biệt cảm thấy mệt mỏi.
Có lẽ do công việc ở công ty, có lẽ do lên chức.. Cũng có lẽ... là do hai tháng qua, anh đều không có ngủ ngon. Hai tháng này, anh đã rất mệt mỏi. Tựa như một cái xác không hồn.
Mờ mịt đi vào phòng tắm, anh cởi ra thứ trói buộc toàn thân, mặc cho nước ấm chảy trên đỉnh đầu, lại không hề có cảm giác.
Tắm rừa xong, anh liền chui vào chăn, cứ như vậy nặng nề ngủ.
Trong lúc mông lung đó, anh cảm thấy được chính mình giống như đã quên chuyện gì... vẫn còn chuyện gì quan trọng.. Chính là... nghĩ... không ra...?
Ban đêm, cửa chậm rãi mở ra, một luồng gió lạnh thổi từ bên ngoài vào nhà, một bóng người xâm nhập. Trừ bỏ trong phòng bên ngoài đều là một mảnh tối đen. Đều này làm cho người bên ngoài có vẻ thấy được đường.
Mặt nhăn mày nhíu tiến vào phòng, thuận tay đem bó hoa đặt ở một bên.
“...Người này cư nhiên lại đang ngủ...” Giơ tay lên liền cởi áo khoát trên người mình.
Thật sự là bất đắc dĩ... ngày hôm nay thật dài...
Bị âm thanh rất nhỏ đánh thức, Phương Tý Thần chậm rãi mở to mắt.”Cậu...” Là Phỉ sao?
Gạt người!
Phương Tý Thần vui vẻ nhìn, không biết là thật hay là cảnh trong mơ.
“Tôi a... không biết?” Mấy ngày tức giận, nhưng cảnh trước mắt làm cho tâm tình hắn tốt lên.
Phỉ thú vị nhìn thân mình bị chăn che khuất.
Phương Tý Thần bởi vì ánh mắt của Phỉ mà trở nên hoang mang. Đột nhiên, anh phát hiện. Chính mình toàn thân trần trụi. Cư nhiên quên mặc quần áo liền lên giường!?”A...... Tôi quá mệt mỏi...”
Phương Tý Thần giải thích trước tình trạng quẩn bách của bản thân.
Nháy mắt cái miệng bị che phủ. Một cái hôn nhất thời làm cho Phương Tý Thần đỏ mặt tim đập.
Phỉ... Thật là cậu...
Phỉ cảm thấy được hai gò má hắn ướt, người trong lòng đã chảy nước mắt.”Tôi nghĩ rằng... cậu không cần tôi...”
“Sao lại vậy?” tâm thật đau... Sớm biết vậy hắn sẽ không đi Đức.
“Tôi là nam nhân, lại là cha cậu... Nếu cậu... vẫn thích phụ nữ... Tôi có thể...”
“Đủ rồi.” Tức giận, chậm rãi bước lên. Người này đang nói chuyện quỷ quái gì? Hai tháng nay hắn lo lắng cho ai a!?”Tôi yêu anh, chính là như vậy.”
“Vậy cậu.. vậy cậu vì cái gì không gọi điện thoại cho tôi?” thanh âm rất nhỏ, vừa mới nghe Phỉ nói, Phương Tý Thần cực kỳ vui vẻ. Nhưng anh muốn cho Phỉ biết anh một mực chờ điện thoại của Phỉ.
“Tôi mới phải hỏi anh... Tôi gọi nhưng không ai nghe... anh...”Phỉ thuận tay cầm lấy điện thoại.
“Anh cư nhiên không chịu nghe điện thoại!?” Phỉ không biết nên khóc hay cười, người này, ai nói hắn là tuyệt đỉnh thông minh a!
“A...” lúc trước có tiếng điện thoại, giống như là... Giống như là... vẫn không nghe. Kia... người hồ đồ là bản thân mình...?
===========================================================
Hoàn chương 36