Tuyệt Sắc

“Từ từ...” Còn chưa có chuẩn bị tốt, tình cảm mạnh liệt liền bắt đầu, còn chưa kịp thích ứng ngón tay thon dài của Phỉ bên trong mình, một cỗ cảm giác kì dị liền nảy lên.

Nhìn nam nhân thô lỗ hôn mình, Phương Tý Thần thở dài một hơi, cũng đã yêu hắn rồi.

Sao lại vậy... đột nhiên như thế...

Hồi tưởng lại những giấc mộng trước kia, cảm giác như thật còn lưu lại trong đầu một thời gian, đột nhiên lại bị một kích thích lớn,  Phương Tý Thần hơi nhíu hai hàng lông mày.

” Thả lỏng...” Phỉ cũng rất không bình tĩnh, lại đẩy ngón tay sâu vào,  Phương Tý Thần lập tức khó nhịn đẩy thẳng phần eo.

“Ngô... Ân...” dòng điện lưu làm lí trí của anh trở nên bạc nhược, tiếng rên rỉ mê người không kìm chế được lan ra. Giống như rất lâu trước kia...

“Xem ra... Qua hai tháng, nơi này của anh cũng rất muốn tôi...” chậm rãi dẩy vào, cảm giác tuyệt vời làm hắn đứng thẳng lên.

“A...! cậu...” rất muốn nói lời phản bác, bất đắc dĩ chỉ là rên rỉ, điều gì cũng không nói nên lời.

Này... Người này... quả nhiên luôn có ý nghĩ xấu xa...

Phương Tý Thần một bên nghĩ một bên chìm trong đoạn tình cảm mãnh liệt.


“Anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

“A?” hỏi xong một câu không đầu không đuôi, ngay lúc Phỉ kéo  Phương Tý Thần vào trong lòng ngực,vào thời điểm đó thấp giọng nói.

Ngày...? hôm nay sao...?

Này... tết đoan ngọ đã qua... đã qua ngày đóng thuế thu nhập! Là lễ mừng năm mới!? Vẫn còn sớm lắm a...

Nhịn xuống cảm giác tán loạn trong lòng,  Phương Tý Thần trộm nhìn nam nhân ngoài cười nhưng trong không cười, căn bản không nhớ được rốt cục là ngày vĩ đại gì.

Vừa mới làm xong.. Cũng đã đủ mệt... Bây giờ còn ra vấn đề này đến hỏi anh. Anh cũng không phải siêu nhân...

“Hôm nay... là ngày gì?”

“Sinh nhật tôi.”

A... Là hôm nay!?


Này... Như thế là... hôm nay Phỉ đã qua tuổi mười tám!

?

Chuyện quan trọng như vậy... Anh cư nhiên đã quên!? Sao lại vậy? Hiện tại gì cũng chưa chuẩn bị...

Nghĩ đến đây, không khỏi oán thán chính mình thất trách, này... làm ba ba mà...”Kia... Tôi đã quên, cậu muốn quà gì?”

“Gì cũng có thể?” ánh mắt Phỉ đầy thâm ý nhìn nam nhân, bộ dáng nhàn nhã bình tĩnh... Có ý xấu.

“Đương nhiên gì cũng có thể.” Mạnh miệng nói, chỉ kém không vỗ ngực cam đoan.

Nói xong, đột nhiên có cảm giác xấu.

“Tôi muốn nghe anh nói một câu” mỉm cười nhợt nhạt, hắn bắt đầu đùa bỡn đoạn tình cảm mãnh liệt của  Phương Tý Thần.

Một câu?

Đầu nháy mắt trống rỗng, hắn muốn nghe...”Tôi yêu câu...” nói rất nhỏ nhưng ngữ khí lại kiên định, Phỉ không đoán được ngây ra một lúc.

Đáy lòng nổi lên một nụ cười thật to

Hắn đã chờ được!

Hoàn chương 37


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận