Tề Đẳng Nhàn mỉm cười với Tần Đường Ngọc, sau đó nói: “Mời các anh em cùng nhau ăn một bữa nhé, mọi người hãy ngồi lại quán này luôn đi, tôi sẽ trả tiền cho. Bảo ông chủ dọn những loại thuốc thơm nhất, những chai rượu ngon nhất và những món ăn đắt tiền nhất lên đây!”
Tề Đẳng Nhàn có thái độ làm người vô cùng hào phóng, ra tay lại thoải mái như vậy, dĩ nhiên là tất cả mọi người đều vui mừng không kể xiết.
Bọn họ có đến hơn một trăm người, đã vậy Tề Đẳng Nhàn còn đòi bữa ăn phải có những chai rượu ngon nhất và những món ăn đắt tiền nhất, vậy thì chỉ sợ giá trị của hóa đơn sẽ lên tới hơn vạn tệ.
Ngay cả Giang Khuynh Nguyệt cũng không nhịn được mà tỏ ra keo kiệt một chút: “Anh giả vờ làm nhà giàu mới nổi làm cái gì đấy, lãng phí quá đi mất!”
Nghe những lời mà cô ta vừa mới nói, Tề Đẳng Nhàn không thể không cảm thấy buồn cười, bèn hỏi lại: “Giang Khuynh Nguyệt này, tốt xấu gì thì cô cũng là tiểu thư xuất thân từ một gia đình giàu có, vậy mà tại sao cô lại nhỏ mọn và keo kiệt quá vậy? Không phải lần đó cô đã tiêu tận vài triệu để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật xa hoa cho bản thân sao?”
Giang Khuynh Nguyệt đáp lời hắn: “Lần đó chẳng qua là do Giang Sơn Hải muốn có mặt mũi nên mới nguyện ý lấy tiền của ông ta ra mà thôi, bản thân tôi đâu có phải chi một đồng nào. Hơn nữa, tôi thì được tính là tiểu thư cái gì cơ chứ, tôi nghèo muốn chết!”
Giang Khuynh Nguyệt thực sự rất thiếu tiền, dù sao bên phía mẹ cô ta mỗi tháng ít nhất cũng phải cần mấy trăm nghìn.
Nhưng cho dù là như vậy thì Giang Khuynh Nguyệt vẫn luôn kiên trì với nguyên tắc của bản thân, cô ta chưa bao giờ đòi Tề Đẳng Nhàn chia cho mình số tiền mà hắn đòi được từ chỗ Giang Sơn Hải.
Advertisement
“Hay là để tôi bao nuôi cô cho khỏe nhé, tôi thì lại không thiếu tiền một chút nào.” Tề Đẳng Nhàn nói với cô ta.
“Anh cút đi!” Giang Khuynh Nguyệt bèn lườm cho hắn một cái sắc như dao.
Tề Đẳng Nhàn gọi Tần Đường Ngọc tới đây rồi bảo cô ta trao đổi số điện thoại với Giang Khuynh Nguyệt, sau đó nói: “Sau này có chuyện gì mà không có biện pháp giải quyết thì cô cứ gọi điện tìm Tần tiểu thư, cô ấy sẽ giúp đỡ cô.”
Giang Khuynh Nguyệt liên tục nói lời cảm ơn.
Chính bản thân Giang Khuynh Nguyệt cũng hiểu rõ, một khi cô ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Tề Đẳng Nhàn thì chắc chắn cô ta sẽ phải dựa vào sự che chở đến từ thế lực của Tề Đẳng Nhàn nếu muốn sống tốt ở Ma Đô.
Dĩ nhiên xã hội ngoài kia cũng không đến nỗi hiểm ác và đáng sợ như những gì mà mọi người thường hay tưởng tượng, vậy nhưng dù sao cô ta cũng còn một danh hiệu nghe rất khoa trương, chưa chắc những công tử thiếu gia nhà giàu có quyền có thế sẽ không bỏ qua cơ hội đoạt lấy danh hiệu đó vào vòng tay.
Tự dưng Tề Đẳng Nhàn lại nhớ ra một chuyện, hắn còn chưa gọi điện cho Irena Jinva nữa, bèn tranh thủ bớt một chút thời gian quý báu để bước ra ngoài rồi cầm điện thoại lên gọi cho cô.
Tề Đẳng Nhàn bảo Irena Jinva thu xếp một chút sau đó bay đến Ma Đô càng nhanh càng tốt…
Triệu Hồng Nê muốn đánh cờ với cô ta một lần thử xem, chuyện này không thể để chậm trễ được.
“Oa, tốt quá, tôi đã muốn gặp mặt tiên sinh từ lâu lắm rồi!” Nghe thấy Tề Đẳng Nhàn triệu hồi mình đến Ma Đô, Irena Jinva phấn chấn bừng bừng đến mức nhảy lên, cô ta nhanh chóng đồng ý.
Còn Tề Đẳng Nhàn thì nghe giọng nói quyến rũ gợi cảm của cô ta mà có cảm giác như vùng hông của hắn cũng chuyển thành tê dại.
“Người phụ nữ đó là ai vậy?” Giang Khuynh Nguyệt hỏi hắn, sắc mặt của cô ta hình như có hơi khó chịu.
“Tôi đã nói với cô rồi, đó là một trong những bạn gái hiện tại của tôi đấy còn gì!” Tề Đẳng Nhàn đáp lời cô ta.
“Anh… Vậy thì ban nãy anh nói với tôi là Tiết Cương đã đâm người yêu cũ của anh làm cô ấy bị thương, đó cũng là sự thật à?” Giang Khuynh Nguyệt không nhịn được mà hỏi.
“Chứ còn sao nữa? Cô tưởng là tôi đang đùa với cô chứ gì.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn cô ta, đáp lại bằng giọng hết sức lạnh nhạt.
Giang Khuynh Nguyệt bèn nổi trận lôi đình, cô ta nói: “Vậy mà anh vẫn còn bảo tôi làm bạn gái của anh hả? Anh kể chuyện cười gì vậy không biết!”
Tề Đẳng Nhàn lại nói: “Bạn gái thì riêng tôi chưa bao giờ chê là nhiều… Hơn nữa hai chúng ta cũng chỉ có danh nghĩa thôi mà, làm gì có tình cảm thật sự đâu.”
Giang Khuynh Nguyệt cười gằn một tiếng: “Hay lắm, một tên cặn bã khốn kiếp như anh mà cũng đòi tiến đến tình cảm thật sự à?”
Tề Đẳng Nhàn dang rộng hai tay ra rồi cười nói: “Cao muội à, tôi chưa từng đối xử với cô như một tên cặn bã khốn kiếp còn gì, danh nghĩa bạn trai bạn gái của chúng ta vốn dĩ chính là không trâu bắt chó đi cày đấy.”
Giang Khuynh Nguyệt thầm nghĩ trong lòng rằng những điều hắn nói cũng chính là sự thật, có điều cô ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu một chút.
Cô ta có cảm giác rằng Tề Đẳng Nhàn căn bản sẽ không nảy sinh ý đồ với cô ta theo hướng tình cảm nam nữ!
Việc này khiến cho Giang Khuynh Nguyệt cảm thấy như thể niềm tin của bản thân cô ta đã bị phản bội, khiến cho cô ta rất muốn cốc vào đầu Tề Đẳng Nhàn hai cái thật đau.
Dù đi đến nơi nào thì Giang Khuynh Nguyệt vẫn là một người phụ nữ rất được chào đón, cứ như mặt trăng được những vì sao vây quanh vậy…
Trước đây Giang Khuynh Nguyệt còn tưởng là Tề Đẳng Nhàn cố ý thể hiện sự độc lập mạnh mẽ đi kèm với thiết lập EQ thấp trước mặt cô ta là để lôi kéo hảo cảm từ phía cô ta bằng một phương thức mà cô ta chưa từng gặp lần nào, nhưng bây giờ xem ra cái tên này thực sự căn bản không có ý đồ đó!
“Chắc không phải là… Cô…”
“Thực sự… Cho rằng…”