Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tề Đẳng Nhàn nhún vai nói: "Bây giờ các người sẽ không hỏi những điều vô nghĩa như tôi có biết hậu quả không nhỉ?"
Sắc mặt Triệu Mạn Nhi tái mét, sau khi siết chặt nắm đấm móng tay gần như cắm vào da thịt.
"Người này là ai? Lại dám nổ súng về phía Tam phu nhân, không muốn sống nữa sao?"
"Không phải rồng lớn không qua sông được, có lẽ là người có lai lịch nào đó... Nhưng gây chuyện như thế thì có đến chín mạng cũng không đủ để dùng!"
“Chơi bài, chơi bài, loại người tìm chết như vậy cứ vài hôm sẽ xuất hiện hai ba tên, không cần quan tâm đến."
Advertisement
Sau khi mọi người nhìn thoáng qua, ai nấy đều ngạc nhiên, cũng có người không hề ngạc nhiên mà hét lên kêu những người đánh bạc cùng bàn tiếp tục đánh bài.
Nếu đổi là người khác cầm súng diễu võ dương oai ở đây thì Triệu Mạn Nhi đã sớm sai đám người dưới giết chết ngay.
Nhưng Tề Đẳng Nhàn thì khác. Dù sao thân phận của anh vẫn rất có lực uy hiếp. Triệu Mạn Nhi không muốn lại đến văn phòng chính trị ở thêm một hoặc hai ngày nữa.
Tề Đẳng Nhàn bước lên bậc thang, vừa đi vừa bình tĩnh nói: “Tam phu nhân, cô sẽ không cho rằng cô bẫy tôi một vố thì tôi sẽ không coi trọng đúng không? Ngượng ngùng quá, con người tôi thật sự rất keo kiệt, có thù tất báo."
Advertisement
Triệu Mạn Nhi liên tục lùi lại phía sau, tức giận nói: "Tề Đẳng Nhàn, rõ ràng là anh động đến trường đua chó của tôi trước, chuyện này không trách tôi được! Chỉ cho phép anh bẫy tôi chứ không cho phép tôi bẫy lại anh sao?"
Tề Đẳng Nhàn cười lạnh nói: "Đúng vậy!"
Triệu Mạn Nhi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là logic gì vậy? Anh không biết xấu hổ à!"
Tề Đẳng Nhàn nói: "Không biết xấu hổ, không phải đó là tác phong trước sau như một của Triệu gia các người sao? Chỉ cho phép Triệu gia các người nhằm vào tôi và cha tôi, không cho phép tôi và cha tôi phản kháng."
Tề Đẳng Nhàn và Dương Quan Quan đã lên đến bậc thang trên cùng, đến trước mặt Triệu Mạn Nhi.
Triệu Mạn Nhi hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, chuyện này anh muốn giải quyết thế nào?"
Tề Đẳng Nhàn duỗi một ngón tay ra nói: "Tôi muốn doanh thu một năm của sòng bạc này."
"Anh nói cái gì?"
"Đùa gì chứ!"
“Doanh thu một năm, anh không sợ mình no chết sao?”
Triệu Mạn Nhi nghe được lời Tề Đẳng Nhàn nói, sửng sốt một chút, sau đó lại tức giận cười nói: “Cho dù tôi muốn đưa cho anh thì những đối tác của tôi cũng sẽ không đồng ý! Sòng bạc này cũng không phải do một mình tôi định đoạt!”
Doanh thu hàng năm ít nhất là 1,5 tỷ!
Mặc dù sòng bạc này không tốt bằng những siêu sòng bạc ở thành phố Kinh Đảo nhưng doanh thu hàng ngày của nó vẫn rất khoa trương.
Một số quan chức thu tiền không dám lấy ra để mua siêu xe, biệt thự sang trọng nhưng có thể dùng để đánh bạc, vui chơi cho đỡ nghiện!
Riêng những người này cũng như con cái của họ đã đóng góp gần một nửa thu nhập.
"Được, nếu cô không muốn, tôi cũng sẽ làm như vậy lần nữa, phong tỏa sòng bạc của cô." Tề Đẳng Nhàn nói.
"Phong tỏa sao? Haha, anh thật sự cho rằng mình là vua, muốn làm gì thì làm à!" Triệu Mạn Nhi khinh thường nói.
"Có lẽ bối cảnh của các người đủ mạnh để tôi không thể phong tỏa được. Nhưng để tôi đập thì có thể nhỉ? Hồng Thiên Đô còn bị tôi đánh chết mà còn không đạp nát được một cái sòng bạc tồi tệ sao? Tề Đẳng Nhàn cười tủm tỉm hỏi.
Triệu Mạn Nhi tức giận đến toàn thân run rẩy, có ai chơi bẩn như thế này không?
Dương Quan Quan ở bên cạnh nhìn rất thích thú, đối xử với những người này nhất định phải ngang ngược vô lý!
Họ độc đoán thì bạn phải độc đoán hơn họ!
Kẻ ác đương nhiên sẽ phải dùng những biện pháp cứng rắn nhất để lăn lộn!
Cũng giống như vùng Điện Bắc chuyên “ca thận”, kẻ ác hoành hành, cá lớn nuốt cá bé. Người tốt đến đó chỉ có thể trở thành dê bò bị bắt nạt.
Triệu Mạn Nhi mỉa mai: "Anh Tề thật uy phong, bắt nạt một người phụ nữ như tôi quả thực là lợi hại!"
Tề Đẳng Nhàn lắc đầu nói: "Tôi không những dám ức hiếp cô mà còn dám bắn chết cô, có tin hay không?"
Nói xong, Tề Đẳng Nhàn giơ súng trong tay lên.
Người của Triệu Mạn Nhi đột nhiên trở nên căng thẳng, từng người một đặt tay lên sau eo mình.
"Được, anh lợi hại! Nhưng chuyện này tôi không thể quyết định, tôi phải bàn bạc với các đối tác của mình đã!" Dù sao lần trước Triệu Mạn Nhi cũng bị thủ đoạn của Tề Đẳng Nhàn làm có phần ảnh hưởng tâm lý. Hơn nữa cô ta mời Triệu Hồng Tụ đến cũng không thể giết chết đối phương. Điều này khiến cho sương mù trong lòng cô ta tăng thêm rất nhiều.
Tề Đẳng Nhàn nói: "Tôi không quan tâm cô bàn bạc hay không, tôi muốn xem doanh thu một năm trong vòng mười phút nữa..."
"Mày là ai, còn muốn phá sòng bạc? Tao sẽ gọi cha tao đến chơi chết mày, có tin không!"