Tuyệt Thế Cường Long

Dưới sự sắp xếp của Bạch Liễu, tất cả người trong nhà khách ngày mai đều đã rút sạch để tránh không bị liên lụy.

Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long vẫn như cũ, ngồi nhàn nhã trên Điếu Ngư Đài.

*Điếu Ngư Đài: nhà khách của Trung Quốc 

Văn Xương Võ lại đi vào nhà khách một lần nữa, đi trước hắn còn có một người đàn ông chưa tới ba mươi tuổi, cả người khoác một bộ âu phục màu đen, trên sống mũi đeo kính không gọng, nhìn qua tương đối trẻ tuổi.   

Advertisement

“Đại ca, chính là tên súc sinh này đã chọc mù mắt em… Hơn nữa, trước đó em đã xem qua rồi, người phụ nữ bên cạnh hắn nhan sắc không tệ, nhất định có thể bán được giá tốt!” Văn Xương Võ nghiến răng nghiến lợi, dựa vào trí nhớ hất đầu về phía bàn của Tề Đẳng Nhàn, lớn tiếng nói.   

Lời còn chưa dứt đã có mấy chục người đi vào trong nhà khách, từng người một trong số họ lần lượt rút súng ra, họng súng đen kịt nhắm thẳng vào Ngọc Tiểu Long và Tề Đẳng Nhàn đang ngồi trên bàn ăn.   

Tề Đẳng Nhàn nhìn về phía họ, hung hăng híp mắt lại nhìn, khá lắm, thoáng cái đã móc ra nhiều đồ chơi hàng ngoại như vậy, đây không phải là có ý đồ gì với bọn hắn đó chứ?   

Advertisement

Người trẻ tuổi được Văn Xương Võ gọi là “Đại ca Viên” nhẹ nhàng đỡ góc kính của mình, chậm rãi đi tới, thản nhiên hỏi: "Không biết anh là ai mà lại đánh đàn em của tôi thành ra như thế này vậy?”  

Tề Đẳng Nhàn nhếch miệng, cười nói: “Có chuyện gì nói thì từ từ bỏ súng xuống rồi nói, bị nhiều súng như vậy chĩa vào cùng một lúc khiến tôi sợ lắm đó nha!”  

Đại ca Viên lại cười nói: "Không dám, tôi có biết một chút về người luyện võ, nghe nói tất cả bọn họ đều có thể tránh được đạn rất tốt! Nếu như phải đối phó với họ với tay không tấc súng thì người sợ hãi là tôi mới phải.”  

Hắn ta trực tiếp đi tới bên cạnh Ngọc Tiểu Long, nhẹ nhàng đưa tay nâng mũ lưỡi trai của cô nàng lên.   

Ngọc Tiểu Long không có một chút kháng cự nào.   

Mũ lưỡi trai bị nhấc lên hơn nửa, đại ca Viên cũng thấy rõ khuôn mặt của Ngọc Tiểu Long, vô cùng hài lòng nói: "Chậc, quả thật là rất tiềm năng nha! Hơn nữa, nhìn mặt mày có phần giống với nữ chiến thần Hoa quốc của chúng ta, quá nửa khả năng là có thể bán được giá cao ngất ngưỡng đấy!”

Trên mặt Ngọc Tiểu Long có đeo kính, trước khi ra ngoài còn lo xa mà cải trang một ít, thậm chí hiện tại cô còn làm ra dáng vẻ hoảng sợ nên thật sự rất khó để nhận ra thân phận thật của cô ấy.

Từ trước đến nay Ngọc Tiểu Long luôn xuất hiện trước mặt người khác với bộ dạng lạnh lùng, tự tin, làm sao có thể nhìn thấy loại cảm xúc tiêu cực này trên mặt cô ta?

"Bây giờ mới biết sợ hãi ư?” Đại ca Viên cười cười, hỏi.

Cảm xúc sợ sệt đương nhiên đều là giả vờ, ở khoảng cách gần thế này, nếu muốn Tề Đẳng Nhàn và Ngọc Tiểu Long hoàn toàn có thể giết chết hắn ta trong tíc tắc.

Chẳng qua đại ca Viên cảm thấy mình mang theo nhiều người và súng như vậy đã đủ tạo thanh thế khiến cho hai người không dám làm loạn.

Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, nói: “Đại ca Viên, anh muốn giải quyết chuyện này như thế nào, muốn ra tay ra sao đây?” 

Đại ca Viên lại lắc đầu, nói: “Anh đánh mù hai mắt đàn em đắc lực của tôi đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng thương lượng để giải quyết! Đi thôi, đến địa bàn của ta, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Ngọc Tiểu Long nghe vậy liền giả vờ run rẩy nói: "Chuyện này không liên quan gì đến ta, có thể thả tôi ra trước được không?”

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy người phụ nữ này không đi tham gia tranh cử Oscar quả thực có chút đáng tiếc, kĩ năng diễn xuất phải nói là quá tuyệt vời!  

"Như vậy không được đâu, trước hết chúng ta phải bàn bạc rõ ràng đã rồi mới có thể đưa ra quyết định được.” Lão đại Viên cười ha hả nói.

Hắn ta cũng là người cẩn thận, hơn nữa, Tề Đẳng Nhàn nếu đã tiếp được sống núi của Bạch Liễu, vậy chắc chắn là người có chút năng lực.

Chẳng qua, nếu như phải đến địa bàn của hắn ta, vậy thì kết quả thế nào còn phải coi lại!

Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói: "Được rồi, bên anh có nhiều người với súng như vậy, bọn tôi dù muốn cũng không đấu lại, đành theo ông đến chỗ của ông để nói chuyện vậy.”

"Đại ca, nhất định phải giết chết tên này rồi vứt xác cho cá mập ăn!” Văn Xương Võ hét lớn.   

"Tất nhiên rồi.” Đại ca Viên cười cười, sau đó quay đầu hướng về phía một tên đàn em làm động tác gật đầu.

Tên đàn em này cũng hiểu ý, tiến lên đỡ Văn Xương Võ, nói: "Anh Văn, em dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra trước, mọi chuyện ở đây đã có đại ca giải quyết ổn thoả, anh không cần phải lo lắng gì cả đâu.”

Văn Xương Võ cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo người kia rồi rời đi.

Trong lòng Tề Đẳng Nhàn cũng có chút ớn lạnh, tên đại ca Viên này thật đúng là một tên tâm cơ tàn nhẫn, chỉ là không biết có lai lịch gì mà đáng để Ngọc Tiểu Long tự mình đi câu con cá như thể là một con cá lớn thế này!

Văn Xương Võ đã bị Tề Đẳng Nhàn đánh cho mù mắt chỉ với hai chiêu, chắc chắn là đã phế, giữ lại cũng chẳng còn ích lợi gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui